Cái gì ma nữ?
Nơi này ngoại trừ cô ở đây cũng không có người thứ ba nào khác.
Chẳng lẽ Mạc Sanh có thể nhìn thấy cô?
Trong lúc nhất thời, Hàn Điềm cảm giác trái tim của mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!
Này thật sự quá hoang đường!
Hàn Điềm cũng không rõ lúc này trong lòng là sốc nhiều hơn hay là đau lòng nhiều hơn......
Khoảng cách hai người rất gần, gần đến mức Hàn Điềm có thể nhìn thấy con ngươi đen và sáng của Mạc Sanh.
Đôi mắt cô bé rất lớn, lúc này lại ngấn nước, giống như hắc diệu thạch* bị ngâm trong nước vậy...
*hắc diệu thạch: một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào.
Đồng tử Mạc Sanh cũng không có ảnh ngược của cô.
Hiện tại nhớ lại, kỳ thật cả năm giác quan đều tương thông nhau, nếu cô có thể chạm vào Mạc Sanh, vậy Mạc Sanh kỳ thật cũng có khả năng nhìn thấy cô.
Nhiều lúc Hàn Điềm cũng từng nghi ngờ Mạc Sanh có thể nhìn thấy cô, bởi vì dù sao Hàn Điềm cũng tạo ra nhiều thay đổi trong nhà Mạc Sanh như vậy: Biểu hiện Mạc Sanh thật sự rất không quan tâm!
Nhưng đổi lại cô sẽ tự hỏi một chút, nếu bản thân Hàn Điềm trong nhà chạy đến một người xa lạ, mỗi ngày bay phía sau mình, Hàn Điềm cảm thấy hoàn toàn không thể chịu đựng nổi, huống chi trước đó Mạc Sanh chỉ là một cô bé chưa đầy mười bốn tuổi; Hơn nữa Hàn Điềm trước đó cũng không cảm thấy quy tắc thời không sẽ có liên tiếp ưu đãi cho mình, cho nên đó giờ cô gần như lập tức xua đi suy nghĩ Mạc Sanh có thể nhìn thấy cô.
Nhưng mà giờ phút này nghe Mạc Sanh nói Hàn Điềm mới nhận ra: Mạc Sanh không phải không thể nhìn thấy mình, mà là "không dám" nhìn thấy mình, bởi vì em nghĩ cô là ma nữ!
Rất nhiều chuyện được làm rõ tại khoảnh khắc này;
Tại sao Mạc Sanh lại vô tâm như vậy, đối với tất cả thay đổi trong nhà toàn bộ nhìn như không thấy;
Tại sao cô thường xuyên sẽ cảm giác được có tầm mắt nhìn chăm chú mình;
Tại sao lần trước Mạc Sanh bị người khác ức hiếp lại trốn vào trong nhà vệ sinh....
Bởi vì Mạc Sanh có thể thấy cô, dù sợ nhưng cũng chỉ lặng lẽ đánh giá cô, biết hết thảy thay đổi trong nhà đều là nhờ cô: Mà trước đây khi Mạc Sanh bị bắt nạt sau đó trốn đi, bởi vì em sợ bị mình thấy được bộ dáng em bị ức hiếp, nếu như cảm thấy trong nhà không có một bóng người, Mạc Sanh hoàn toàn có thể khóc ngay tại phòng khách...
Khó trách lúc ấy cô lại thấy kì kì.
Này trong nháy mắt, Hàn Điềm đúc kết lại những sự việc mình đã trải qua từ lúc xuyên từ tương lai đến đây thành một xâu chuỗi.
Tuy rằng Hàn Điềm hiện tại vẫn không có cách nào chạm vào bức điêu khắc kia, nhưng tiềm thức Hàn Điềm cảm thấy bức điêu khắc này chính là vật trung gian kéo cô xuyên không.
Về phần tại sao bây giờ cô không thể bắt gặp bức điêu khắc này, có lẽ còn cần một cơ hội cụ thể khác.
Mà mười năm sau, Hàn Điềm thành công trở về mười năm trước nhờ tượng điêu khắc này, nhưng cũng bị chính bức điêu khắc hạn chế khu vực hoạt động: Chỉ có thể ở quanh bức tượng mười mét.
Mạc Sanh lúc ấy ở bãi rác nhặt được bức điêu khắc, cho nên cô mới đi theo điêu khắc trong tay Mạc Sanh về nhà em.
Mạc Sanh nhìn thấy cô cho rằng cô là ma nữ nên không dám nói lời nào, có lẽ phản ứng của cô đã khiến em dẫn dắt, em mới luôn giả vờ không nhìn thấy cô...
Còn lý do tại sao có thể đột nhiên đi theo Mạc Sanh ra ngoài......
Hàn Điềm cảm thấy có chút gì đó liên quan đến lần hôn mê trước đó của mình.
Mạc Sanh bị Mạc Nhuận Sinh đào tạo qua, có lẽ sau khi cô hôn mê cô bé này đã tình cờ cứu cô, cũng gia tăng mối quan hệ giữa hai người......
Nhưng là, vẫn cảm thấy còn cái gì đó bị cô bỏ qua......
Hàn Điềm nhăn mày.
"Tôi vẫn luôn có thể nhìn thấy chị." Mạc Sanh cắn môi lại nhìn Hàn Điềm, biết ma nữ này đang chậm rãi tiêu hóa chuyện em có thể nhìn thấy chị ta, lông mi dài rũ xuống, tiếp tục nói: "Tôi có thể nhìn thấy chị cũng có thể chạm vào chị, theo các người mà nói không phải tôi có tuệ căn sao, vậy tôi có thể trở thành ma nữ hay không..."
Đôi mi cô bé long lanh một giọt nước mắt sắp rơi xuống, môi dưới thì bị cắn bật máu....
Lúc này, Hàn Điềm đã không còn muốn nghĩ đến chuyện chưa giải quyết được trong lòng nữa, chỉ cảm thấy trái tim vô cùng đau!
Mạc Sanh sợ mình là "ma nữ", lúc này lại muốn trở thành ma nữ, niềm tin năm năm qua sụp đổ, Mạc Sanh trong lòng phải có bao nhiêu đau đớn đây!
"Mạc Sanh, em đừng tin mấy chuyện ma quỷ ngày xưa..." Nghĩ đến đây, nước mắt Hàn Điềm chưa khô lại không nhịn được chảy xuống: "Trên đời làm gì có chuyện ma nữ.
Người đã chết chính là thật sự đã chết, cho nên em ngàn vạn không được có ý định tự sát! Chị không phải ma nữ, chị không có cách nào nói cho em biết chị rốt cuộc là ai, nhưng chị sẽ không hại em đâu, đừng sợ..."
Biết Mạc Sanh đã sớm phát hiện sự tồn tại của mình từ lâu, nhìn cô bé trước mắt cúi đầu nức nở không thành tiếng, Hàn Điềm cuối cùng nhịn không được đưa tay ôm lấy Mạc Sanh.
Trước đây cô sớm đã muốn làm như vậy, muốn ôm cô bé đáng thương này một cái.
"Nếu em cảm thấy khó xử, em có thể gọi chị là chị gái cũng được!" Cô bé này thật sự quá gầy, Hàn Điềm thậm chí cũng không dám ôm chặt, chỉ có thể cố gắng kiềm chế giọng nói của mình, tránh để bản thân khóc quá mức chật vật: "Ba em thật sự đã đi đến một nơi rất xa rất xa, ông ấy tiếp tục nghiên cứu của mình ở một thế giới khác.
Chị biết ông ấy từ rất lâu rồi.
Ông ấy là một thiên tài, trước giờ chị luôn ngưỡng mộ ông ấy..."
"Em có biết tại sao chị lại ở bên cạnh em không? Là ba của em......!Ông ấy nhờ chị đến chăm sóc cho em! Nhưng trước đó chị cũng không biết em chính là con gái của ông ấy...."
"Mạc Sanh, chị rất có năng lực! Sau khi biết em là con gái của ba em, chị nhất định sẽ đối xử tốt hơn với em...."
"Chị sẽ chăm sóc em thật tốt, để em được nhận vào một trường đại học tốt, được mặc những bộ quần áo, đôi giày đẹp nhất, ăn những món ăn ngon nhất.
Ngày càng trở nên xinh đẹp, tỏa sáng như một ngôi sao..."
"Em còn nhỏ, cuộc đời em còn có vô vàn cơ hội, ngàn vạn không thể chặt đứt hy vọng của mình.
Ở ngoài thành phố sẽ có những thủ đô phồn hoa hơn, ở ngoài thủ đô còn có nhiều màu da, chủng tộc, quốc gia khác nhau.
Ngoài Trái đất này còn có mênh mông sao trời vũ trụ, nói không chừng chờ em lớn hơn một chút, em còn có thể du hành vũ trụ..."
"Thế gian tuy rằng có bóng tối, nhưng cũng sẽ có tươi sáng và tốt đẹp.
Mạc Sanh, đại đa số đời người đều là chín phần khổ một phần ngọt, em phải tin tưởng rằng, hiện tại trải qua nhiều khó khăn, về sau nghênh đón em tuyệt đối là con đường bằng phẳng khang trang..."
"Cho nên Mạc Sanh, chúng ta không cần tuyệt vọng được không? Chỉ cần đợi thêm một chút nữa, cho đến khi em lớn lên......"
"Đừng sợ, em còn có