”Không vòng vo nữa,
tại sao hai người lại tới đây?” Quan Thượng Phong cởi bỏ lớp vỏ hào
nhoáng nhấp ly tequila kiểu sherry nguyên chất.
“Sao? Bang chủ hắc đạo không được ăn chơi sao?” Bạo Lăng Đằng hơi nhăn mi không rõ ý tứ.
“Nếu tôi không lầm thì anh cũng có cả hộp đêm phải không? Sao không tới đó
giải trí?” Đặng Thần nhàn nhạt tiếu ý, lí do của Bạo Lăng Đằng thật
chẳng đáng tin nổi.
“Bạo Lăng Đằng đi thì tôi không quá bất ngờ,
nhưng ngay cả tên bác sĩ này cũng đi thì thật có ý tứ.” Quan Thượng
Phong ánh sắc bén nhìn đồng bạn của mình.
“Ba người đừng để ý đến tôi, tôi chỉ đang hứng thú món đồ chơi nhỏ.” Mạc Quân Nguyệt vẫn cười
ôn nhu như gió không chút biến sắc.
“Đồ chơi nhỏ?” Bạo Lăng Đằng
kinh ngạc, Mạc Quân Nguyệt mà cũng hứng thú với nữ nhân? Chẳng lẽ lúc
nãy hắn thật sự không nhìn lầm “Là cô gái mặc váy đỏ lúc nãy?” ra sở
thích của hắn lại là hư hỏng, quyến rũ sao? Dường như không chỉ riêng
Mạc Quân Nguyệt mà ngay cả Quan Thượng Phong và Đặng Thần cũng có ánh
mắt bất thường nhìn cô ta.
Bạo Lăng Đằng cũng khá hứng thú trước
cư xử cao ngạo, lạnh nhạt không chút giả dối của Lộ Lộ ban nãy, nhưng
hắn không tin ba người này lại thật sự thích dạng nữ nhân này. Quả nhiên làm hắn kinh diễm không dứt!
Quan Thượng Phong cùng Đặng Thần tuy không biểu hiện ra ngoài nhưng lại có cảm xúc khó chịu kì lạ.
Chưa kịp tìm hiểu sâu thì một tiếng micrô cắt ngang.
“Buổi biểu diễn tiếp theo là của một nữ ca sĩ nghiệp dư vô cùng xinh đẹp, đảm bảo mọi người khi nhìn thấy cô ấy sẽ say mê không thôi. Ca sĩ Tà Uyển
Như!”
Thịch! Mọi người đều quay đầu hướng về phía sân khấu, ngay cả Lộ Lộ.
Xung quanh đều tối om, chỉ một ánh đèn dịu dàng phản chiếu trên sân khấu, Tà Uyển Như hiện ra trên bộ đầm dạ hội trắng tinh thuần khiết, mái tóc đen búi gọn gắn lông vũ trắng mềm mại, làn da trắng nõm như nước của cô
càng nổi bật dưới ánh sáng đèn màu. Căn phòng không một âm thanh, mọi
người như nín thở.
Lộ Lộ ngây ngốc một hồi cũng nhanh chóng lấy
lại tinh thần, quả nhiên là nữ chủ, xinh đẹp không phải con người, như
thiên sứ sa ngã xuống trần gian... blap... blap... Nhưng có gì không
đúng ở đây, tại sao Quan Thượng Phong lại chịu cho Tà Uyển Như ăn mặc
như vậy? Không phải hắn tính độc chiếm rất mãnh liệt nên ép buộc Tà Uyển Như hạn chế ăn mặc đẹp trước nơi đông người sao?
Lộ Lộ cảm nhận
điều gì đó không bình thường, cố gắng moi móc ký ức từ tiểu thuyết.
Trong lúc đó Tà Uyển Như cũng bắt đầu ca khúc của mình.
Phú Hào
không hề dời mắt khỏi Tà Uyển Như, đây là cô ấy sao? Cô bạn mà suốt bao
năm qua hắn thầm thương trộm nhớ Tà Uyển Như. Phú Hào lúc nãy không có
cơ hội nói chuyện với Tà Uyển Như, nhưng bây giờ nhìn thấy Tà Uyển Như
lộng lẫy như vậy hắn lại cảm thấy lo lắng, liệu hắn có thể xứng đáng
đứng bên cô ấy?
Mise đứng sau cánh gà cười thâm độc, đúng rồi, cứ tiếp tục tỏa sáng đi, để coi chút nữa cô còn mặt mũi nào không.
...
Chết rồi, Lộ Lộ nhớ ra rồi, chính là ngày hôm nay!
Cảnh Tà Uyển Như bị diễn viên Mise hãm hại, bộ váy kia của cô sẽ bị đứt ra
làm đôi và... Tà Uyển Như trần trụi trước mặt mọi người (đương nhiên là
vẫn còn đồ lót và áo ngực). Theo nguyên tác Quan Thượng Phong sẽ tức
giận và lên sân khấu lấy áo khoác cho Tà Uyển Như
bế cô xuống. Đây cũng
là một bước đệm cho mối quan hệ của Tà Uyển Như và Quan Thượng Phong,
kèm theo sự hứng thú của ba nam chủ còn lại, à cả Đặng Hiểu Văn nữa.
Nhưng không may là có một người trong trường đại học Tà Uyển Như cũng
thấy được chuyện này, bắt đầu đồn ầm lên. Từ đó, Tà Uyển Như bị trêu
chọc và bắt nạt nói là một con đ* quyến rũ đàn ông, dâm loạn,... nói
chung là cực kì đáng thương.
Lộ Lộ có chút bối rối không biết có
nên phá cơ duyên của Tà Uyển Như hay không, nhưng biết trước được tương
lai thảm thương của Tà Uyển Như thì cô không nỡ.
Thôi! Tà Uyển Như là nữ chủ mà, cơ duyên đầy rẫy lo gì không làm đổ các nam chủ. Tới đâu hay tới đó.
Tà Uyển Như đang hát rất hăng say, bỗng nhiên một cô gái đi lên sâu khấu lấy áo khoác đắp lên vai cô rồi giành lấy micrô.
“Stop! Stop! Vậy đủ rồi, bạn tôi tới tháng nên cần đi gấp. Mong mọi người tiếp tục thưởng thức buổi diễn tiếp theo.”
Cô gái đó không ai khác chính là Lộ Lộ, nói xong cô liền bế kiểu công chúa cho Tà Uyển Như bước xuống. Phải nói, Tà Uyển Như đúng là nhẹ thật đó! Y như trong tiểu thuyết viết.
Mọi người đang chìm đắm trong giọng
hát của Tà Uyển Như thì bị cắt ngang cua như bị tát vài tát, nhưng chỉ
còn biết sốc và đỏ mặt. Người ta 'tới tháng' cũng không cưỡng ép được.
“Em Lộ Lộ...” Tà Uyển Như xấu hổ.
“Chị đừng làm loạn, cứ im lặng đi!”
Lộ Lộ nói ra vài câu lại bước tới nhà vệ sinh nữ, cả đám San San cũng tò mò đi theo.
“Sao tự nhiên cậu biết cô ta tới tháng vậy?” San San gãi đầu khó hiểu.
“Nói xạo đó!” Lộ Lộ tiếp lời “Huyền Trang, hồi nãy cậu vừa mới đi mua sắm với Thanh Vy đúng không? Còn bộ nào không?”
“Còn còn.” Huyền Trang vội lấy đồ ra, dù không biết việc gì nhưng cô nhận ra việc khá nghiêm trọng đang diễn ra.
“Chị thay vào đi.” Lộ Lộ chìa bộ đồ ra, bởi vì cô biết bộ áo cũ của Tà Uyển Như cũng bị Mise xé nát rồi.
Tà Uyển Như ngoan ngoãn thay đồ, khi đi ra thì tái xanh mặt mày “Chị lỡ làm rách bộ váy trắng rồi.”
“Là chị Mise đưa cho chị phải không?” Lộ Lộ âm trầm hỏi.
“Đúng vậy.”
“Thật sự quá ngu ngốc mà, lần này phải quyết liệt thôi. Tốt nhất là phải đuổi việc cô ta, nếu không chị sẽ bị cô ta hại nữa đó.” Lộ Lộ tức giận phừng phừng, cùng là con gái sao lại có thể làm loại chuyện này chứ?
“Nhưng mà...” Tà Uyển Như khó xử.
“San San, cậu giúp tớ tới giỏ rác gần phóng thay đồ lấy bộ áo bị rách rồi
tới luôn. Lâu lâu phải làm việc nghĩa để còn lên thiên đường.”
“Ok, đại tỷ.” San San giả bộ nghiêm chào rồi nhanh chóng đi kiếm.