Thần Tượng Nữ Phụ

Vị khách không mời


trước sau

Lộ Lộ đầu óc quay cuồng đi vào cánh gà, mọi người hứng khởi chúc mừng.

“Em thật sự làm rất tốt, tôi còn không nhìn ra em mới vào nghề đâu.”

“Tuyệt quá, bây giờ tôi hiểu ban tổ chức lại mạo hiểm như vậy.”

“Không ngờ con gái tổng giám đốc lại giỏi như vậy, công ty Caret lại sắp có một cơn bão mới rồi.”

“...” Lộ Lộ cười gượng trước những lời tán dương, nếu được như vậy thì tốt quá.

“Lộ Lộ!!!” San San cùng đám bạn thân chạy từ xa.

“Chú ơi, cho họ vào đi, họ là bạn cháu.” Lộ Lộ vội nói.

Cả đám vây quanh Lộ Lộ, San San bây giờ vẫn không tin vào mắt mình “Lộ Lộ, cậu làm tớ... bất ngờ quá, ngày thường cậu là đứa tẻ nhạt, thiếu nghiêm túc... vậy mà khi lên sân khấu như... nữ thần vậy!”

“Cậu hát hay lắm Lộ Lộ, tớ trở thành fan trung thành luôn rồi.” Huyền Trang cùng Lan- Mai- Đào- Cúc ánh mắt lấp lánh nhìn Lộ Lộ như bảo vật.

“Nữ thần của lòng anh!!!” An Dật cũng làm dáng thái quá không kém.

“Lộ Lộ?” San San cảm thấy Lộ Lộ từ nãy giờ không phản ứng gì, là xấu hổ sao?

Lộ Lộ ngước mặt lên, đôi mắt long lanh tỏa sáng như vì sao đọng đầy nước mắt bắt đầu tuôn rơi.

“Hu hu... tớ làm được rồi... Tớ thật sự đã hát trên sân khấu... hu hu...” bỗng nhiên lời chúc mừng thay vào những giọt nước mắt hạnh phúc của Lộ Lộ.

Lộ Lộ ôm chầm San San khóc òa lên không biết trời đất, mọi người bắt đầu choáng váng trước hành động của Lộ Lộ.

Quan Thượng Phong nhìn từ xa nhếch môi cười tà “Vẫn còn nghiệp dư lắm, nhưng... rất đáng yêu!”

--- --------

“Ổn chưa? Tớ không ngờ có thể thây giọt nước mắt cá sấu của Lộ Lộ đấy, tưởng cậu không biết khóc là gì luôn chứ.” San San chìa ra lon nước trà ô long cho Lộ Lộ.

“Trà ô long? Không thích đâu! Mua trà sữa cho tớ đi.” Lộ Lộ vừa nói vừa dùng khăn giấy sùi sụt.

“Đừng có kén cá chọn canh nha! Tớ có lòng là hay lắm rồi đó còn sai như ôsin.” San San cốc đầu Lộ Lộ không thương tiếc.

“Để chị đi mua cho.”

Lộ Lộ ngước lên, là chị Tà Uyển Như.

“Vậy chị nghe kĩ nha, mua trà sữa cho em ở K' Cold đó. Trà sữa cakao ly jumbo ít đá ngọt nhiều sốt chocolate 2 pudding chocolate, 2 pudding trứng, 1 pudding cappuccino, 1 phần trân châu mật ong,1 phần ngọc trai blueberry, 5 viên phô mai cà phê, 1 phần khúc bạch chocolate, 1 phần whipping cream, 1 phần mochi sữa, 2 phần thạch lục trà và việt quất.” Lộ Lộ cười ngây thơ vô số tội nhìn Tà Uyển Như.

“Cái này rõ ràng là cậu khi dễ cô ấy.” Phú Hào tức tối.

“Xuy xuy, thấy gái quên bạn. Tui mới không thèm chấp. San San biết sở uống của mình mà, mua giùm đi.” Lộ Lộ hừ lạnh không thèm nhìn nữa.

“Không sao, chị ghi lại rồi nên để chị đi cho.” Tà Uyển Như vội hòa giải.

“Anh đi chung với em.” Phú Hào mỉm cười đầy nhu tình nhìn Tà Uyển Như.

Đợi hai người đã đi, Huyền Trang mới thở dài “Phú Hào quả thật thay đổi rồi, không biết đây là tốt hay xấu nữa.”

“Ừm, có phần...” San San cũng không biết nên lí giải thế nào.

“Bỏ đi.” Lộ Lộ mệt mỏi cởi cột tóc, mắt nhắm nghiềm như suy nghĩ điều gì.

Giữa nam và nữ không thể tồn tại tình bạn, nhưng nếu có thì nó phải có một chất xúc tác nào đó, hoặc cùng lắm chỉ có thể là bạn xã giao. Lộ Lộ đã quá coi trọng Phú Hào rồi, mơ tưởng hắn giống như Ame của Minh Nhạc Y, nhưng hiển nhiên cô đã sai lầm. Chất xúc tác giữa họ chính là Tà Uyển Như, đó chính là vấn đề.

Cuối cùng nói trắng ra Phú Hào cũng chỉ lợi dụng Lộ Lộ để quen với Tà Uyển Như mà thôi. Cô biết rõ điều đó, và cũng không hờn giận, vì căn bản họ không phải bạn thân thực thụ.

Tình yêu có thể thay đổi, hàn gắn, nhưng tình bạn lại mãnh liệt và bền bỉ hơn nhiều. Vì nếu là bạn thân, Lộ Lộ sẽ không chấp nhận sự phản bội.

Lộ Lộ quay sang cười ranh mãnh nhìn San San, Quan Tiết San, cậu xác định đi nhé!!

Cả đám về phòng trọ thì lúc đó đã 4 giờ sáng, nắng chưa lên và sương vẫn chưa tan, dù bọn họ đã ngủ trước đó nhưng vẫn không tránh được ngáp dài. Lộ Lộ nhâm nhi ly trà sữa Tà Uyển Như vừa mới mua, đúng là tiệm cô yêu thích luôn luôn ngon nhất!!

Lộ Lộ ngửi mùi hương nhè nhẹ của biển, cuộc sống của tiểu thư thật quá sung sướng mà.

Pằng!!

Lộ Lộ giật mình, vừa nãy là tiếng súng sao? Cô vội vàng bước xuống cầu thang tới phòng chủ trọ.

“Bà ơi, lúc nãy có chuyện gì vậy?”

“Cháu mới tới đây nên không biết, chuyện đó ở khu này diễn ra thường xuyên. Tốt nhất đừng nên ra xem hay tò mò họa dính vào thân.” bà chủ mỉm cười rồi tiếp tục đan găng tay len.

Lộ Lộ thở phào đi lên thì bắt gặp Thanh Vy ở cầu thang.

“Đúng là ở nơi nào cũng tràn ngập nguy hiểm, nơi này cũng không khác thành phố ha.” Thanh Vy nâng cặp mắt kính than thở.

“Ừm, may mà Thanh Vy ăn mặc như vậy chứ nếu người ngoài thấy được bộ dạng xinh đẹp của cậu...” Lộ Lộ cười gian như hồ ly, bất ngờ tấn công thọt lét Thanh Vy “Sẽ xác định luôn!!!!”

“Ha ha... được rồi, không... ha ha... không giỡn nữa, nếu không đừng trách ta vô tình nha.” Thanh Vy cười muốn chảy ra nước mắt.

“Ngủ ngon nha Lộ Lộ!”

“Ngủ ngon, mai còn đi công viên trò chơi tiếp!!” Lộ Lộ nháy mắt.

Lộ Lộ quay trở về phòng của mình, vừa bật đèn lên thì cô sửng sốt, là máu? Không thể nào...

“Im lặng, mau giúp tôi trốn, không tôi sẽ giết cô.” giọng nói của một người đàn ông vang vọng bên tai Lộ Lộ, cô cảm nhận được sự lạnh lẽo từ con dao đang kề sát cổ mình.

Lộ Lộ cố gắng bình tĩnh lại, quay mặt ra hiệu cho hắn im lặng. Cô gấp rút mở túi du lịch cực kì lớn của mình lấy hết quần áo ra, 'nhét' hắn vào bên trong rồi trải lên một tấm vải đen, sau đó bỏ quần áo của mình đắp lên ngụy trang.

Giấu người đàn ông đó đã xong, còn Lộ Lộ...

Chưa đầy 1 phút, Lộ Lộ cảm nhận được vài ba người lạ đột nhập phòng mình nhưng cô vẫn giả bộ ngủ say.

“Mau lục soát, nhẹ nhàng một chút, bên trong có người.” giọng nói thì thào vang lên. Lộ Lộ thở phào, xem ra bọn này còn có lương tâm, không giết người vô tội.

“Trên mặt sàn có vết máu!”

Đám người mặt đồ đen giật mình nhìn máu vất vưởng trên sàn, ngay lúc đó, Lộ Lộ xoay người để lộ chiếc đệm của mình.

“Hảo... nhah nah... tiểu công mau chịch tiểu thụ đê...”

Người đàn ông trốn trong túi nổi gân xanh, con nhỏ đó đang làm cái gì thế.

Đám người mặc đồ đen đầu đầy vạch đen, sau đó đỏ mặt.

“Nơi này không có gì bất thường, thứ đó... là kinh nguyệt của cô ta!” một người cố gắng nói lên thứ đáng xấu hổ, may mắn là hắn chưa sờ thứ vệt máu trên sàn, ô uế quá!

“Chịch.... chi... chịch đê, tiểu công.”

Đám người đồ đen run run khóe miệng, thanh niên ngày nay toàn là hủ nữ, ngay cả ngủ cũng nói mớ mấy chuyện kinh tởm như vậy.

Thế là bọn họ chỉ lục soát sơ sơ phòng của Lộ Lộ, rồi mau chóng thoát nhanh cái động hủ nữ có... kinh nguyệt đáng sợ này.

Lộ Lộ mở choàng con mắt tỉnh táo, bật dậy nói với người đàn ông “Bọn họ đi rồi, đợi một chút.”

Người đàn ông vừa nghe thì cũng bật dậy, hắn liền nhìn thấy Lộ Lộ đang thay quần lót và để lộ cả hơn nửa mông.

“Tôi đã kêu là đợi một chút mà!!!!”

------

Từ khi cha mẹ sinh ra tới giờ đây là lần đầu tiên Lộ Lộ phải chịu cảnh xấu hổ như vậy. Lộ Lộ ánh mắt căm phẫn vừa liếc nhìn người đàn ông đáng ghét kia vừa băng bó vết thương cho hắn.

Không ngờ người uy hiếp Lộ Lộ lại là Bạo Lăng Đằng nam chủ, đúng là thế giới này thật nhỏ bé mà.

“Bây giờ tôi mới để ý, lúc trước gặp cô, cô cũng lôi Tà Uyển Như gì đó xuống bằng lí do 'tới tháng', hôm nay cũng dùng cả cách này để giúp tôi nữa.” Bạo Lăng Đằng buồn cười nhìn Lộ Lộ.

“Một cách nhưng hữu dụng là được!” Lộ Lộ nghĩ tới đây lại thấy buồn nôn, lúc nãy cô đã bôi máu của hắn lên đáy quần của mình để
giả bộ bị kinh nguyệt, bây giờ nghĩ lại... mất vệ sinh quá đi.

“Tại sao tự nhiên hồi nãy cô lại giả bộ nói mớ vậy, cũng đâu nhất thiết.”

“Những người đàn ông chân chính sợ nhất là hủ nữ, tôi nghĩ vậy.” Lộ Lộ dừng tay “Xong rồi.”

Không ngờ Lộ Lộ mang dụng cụ y tế lại có ích như vậy, ban đầu là tính mang cho Tà Uyển Như hay bị bắt nạt, xem ra không cần rồi.

“Tôi cứu anh rồi, bây giờ lăn đi đi. Tôi không muốn chết chung cùng anh đâu, tôi vẫn còn nhiều nguyện vọng lắm.” Lộ Lộ nhàn nhạt đuổi tên bang chủ hắc đạo này, quan hệ với hắn chẳng có gì tốt đẹp hết.

“Cô nghĩ đuổi được tôi sao?” Bạo Lăng Đằng nhếch môi cười xấu xa “Lúc nãy tôi đã thấy mông của cô, nên... tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

“Anh!” Lộ Lộ tái xanh mặt hô hoán, hắn bất ngờ tiến sát mặt cô và...

Bạo Lăng Đằng bỗng đè lên người Lộ Lộ.

“Nè nè, anh nặng quá.”

“...z...zzz...”

Tên Bạo Lăng Đằng giỡn mặt với cô hả? Ngủ? Chết tiệt, cô không đẩy hắn được, không phải sợ hắn bị lở vết thương, mà vì tên này nặng như heo!!!!!!

Lộ Lộ mơ màng mở mắt, cô nhận ra thì mình đã nằm trong lòng Bạo Lăng Đằng từ bao giờ.

Cô không phải là sắc nữ nhưng mà hắn thật sự rất mỹ. Nếu lúc hắn tỉnh như hung thần ác sát, khí thế bức người như nhuốm từng bộ phận trong biển máu, thì giờ đây ngũ quan của Bạo Lăng Đằng tinh tế đến từng mi- li- mét, mặt như chạm khắc, khóe môi mang nét nhu hòa hiếm có, nhưng vẫn không mất sự lành lạnh mị hoặc. Lông mi dài uốn cong còn đẹp hơn của Lộ Lộ hay Tà Uyển Như.

Lộ Lộ đã nảy ý tà tâm định mi trộm hắn, nhưng ý thức còn sót lại cho cô biết tốt nhất không nên chơi dại. Ai cũng được, duy chỉ hắn ta là không bao giờ.

Hắc đạo đó! Là hắc đạo! Trước đây ở thế giới Minh Nhạc Y hắc đạo cũng không hề thiếu, một lần Minh Nhạc Y từng đụng mặt với bọn họ. Họ hoàn toàn khác biệt với đám giang hồ ăn chơi, phá phách, từng cử chỉ hành xử của bọn họ đều đã mang hàn khí run sợ. Minh Nhạc Y xém mất mạng vì bọn hắc đạo.

Chuyện đó cũng là một nốt nhạc cao trong bản nhạc quá khứ của Minh Nhạc Y, còn là kinh nghiệm xương máu của cô.

Tuyệt đối đừng dính dáng tới người này!

Lộ Lộ nhẹ nhàng đẩy hắn và chui ra khỏi lòng hắn, bỗng nhiên chân cô bị nắm lại.

“Anh tỉnh rồi hả?” Lộ Lộ quay mặt cười gượng, thì bắt gặp ánh mắt sáng quắc đầy thâm thúy cùa Bạo Lăng Đằng.

“Tôi phải xuống nhà ăn sáng, bạn tôi sắp dậy rồi. Chút nữa chúng tôi sẽ đi công viên giải trí.”

“Hưm...” Bạo Lăng Đằng ngáp dài tỏ vẻ không quan tâm “Tôi sẽ ở tạm trong đây, đừng cho vào đây. Còn nữa...”

Bạo Lăng Đằng bỗng nhiên hôn trán tôi nhàn nhạt ý cười “Đừng quên mang đồ ăn nữa.”

Lộ Lộ ngẩn mặt ra, tại sao lại sai nguyên tác như vậy? Hắn sao có thể ôn nhu thế chứ? Ôn nhu là chuyên môn của tên Mạc Quân Nguyệt sao? Bạo Lăng Đằng ngay cả với nữ chủ cũng là tàn ác xâm chiếm, giống kiểu S-M ý. Mỗi lần Tà Uyển Như dính tới người đàn ông nào là Bạo Lăng Đằng lại bắt cóc Tà Uyển Như rồi hành hạ, tra tấn cô. Nếu là trong tiểu thuyết thì rất kích thích với mấy sắc nữ biến thái như Lộ Lộ, nhưng bây giờ cô đã xuyên vào nơi này thì lại là chuyện khác.

Không hiểu vì sao Bạo Lăng Đằng mang cho cô cảm giác ấm áp như anh hai vậy, nên Lộ Lộ không nhẫn tâm để hắn chết. Lộ Lộ đã biến đổi nguyên tác tiểu thuyết quá nhiều, có thể những phân cảnh tiếp theo lúc Tà Uyển Như cứu mạng Bạo Lăng Đằng nhiều lần trong gang tấc hay việc hắn tàn sát vài tổ chức dám bắt cóc Tà Uyển Như- người phụ nữ của Bạo Lăng Đằng sẽ không diễn ra.

Lúc đó Lộ Lộ phải làm thế nào?

Lộ Lộ lắc đầu, chuyện tới đâu hay tới đó, vẫn chưa phải lúc xảy ra phân cảnh này, nếu Tà Uyển Như không xuất hiện Lộ Lộ liền bắt cô ấy xuất hiện, cùng lắm Lộ Lộ sẽ thay thế Tà Uyển Như giúp hắn cũng được.

Dường như lời thề 'Không đụng chạm tới hắc đạo' Lộ Lộ đã quên bẵng từ lúc nào.

“Ohayo gozaimasu!!!” San San bỗng nói tiếng Nhật chào Lộ Lộ.

“Hôm nay lên cơn hay sao mà cậu bày đặt nói tiếng Nhật vậy?” Lộ Lộ trêu đùa.

“Sao lúc nào cậu cũng đùa giỡn được vậy, Lộ Lộ? Ba cậu đã mua đồ ăn Nhật đến cho cả đám ăn vì biết cậu không đến ăn tiệc bữa tối hôm qua đó.” San San bĩu môi.

Lộ Lộ ngẫm lại, đúng là hồi hôm qua vài biên tập viên có rủ Lộ Lộ ăn tiệc mừng nhưng tại buồn ngủ quá nên cô mới không đi.

“Xuống ăn thôi.”

--- ------ ------

Bạo Lăng Đằng nhắm nghiềm hai đôi mắt, không hiểu sao trước người con gái này hắn lại có thể cởi bỏ lớp rào chắn của mình. Hắn không tin tưởng bất kì ai, ngay cả đám bạn thân của hắn cũng toàn là một lũ hồ ly lão luyện. Nhưng Lộ Lộ, hắn đã từng gặp cô ở Hot sky, bộ dạng kiêu ngạo của cô không hề khiến hắn chán ghét mà còn khiến hắn thưởng thức. Nếu có người gọi Lộ Lộ là nữ thần Bạo Lăng Đằng cũng không quá kinh ngạc.

Lộ Lộ luôn tạo ra một không khí thoải mái, gần gũi, an tâm cho Bạo Lăng Đằng. Hắn đối với cô không phải là hứng thú nhất thời giống Đặng Thần, Quan Thượng Phong, tò mò giống Đặng Hiểu Văn hay yêu thích giống Mạc Quân Nguyệt, mà chỉ đơn thuần là cùng chung một cảm giác.

Liệu không biết Lộ Lộ có nghĩ giống hắn không?

Bạo Lăng Đằng cầm điện thoại đang rung chuông.

“Chúng tôi thật sự xin lỗi ngài, xin hãy trừng phạt chúng tôi.”

“Đưa cho Ảnh xử lí, đã tìm ra kẻ chủ mưu chưa?” Bạo Lăng Đằng thoáng chốc một thân dày đặc sát khí bức người.

“Dạ rồi, tôi sẽ gửi thông tin qua điện thoại của ngài, bây giờ ngài có thể an tâm trở về tổ chức.”

“Được.”

Bạo Lăng Đằng tắt máy, sờ sờ khóe môi có chút tiếc nuối, lại nở nụ cười nhạt.

Lộ Lộ, chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại! Mong cô đừng quá thân cận với bọn người kia, một lần tôi có thể tha thứ, nhưng lần tiếp theo...

Lộ Lộ ngây thơ không hề biết bản thân đã bị thêm một nam chủ 'xác định'. Lúc cô trở về phòng ngủ thì đã không còn thấy bóng dáng của Bạo Lăng Đằng.

“Hưm... hắn đi rồi nhỉ.” thôi kệ, chỉ cần hắn không đụng tới Quan Tiết San, bán nhỏ đó vô hộp đêm là Lộ Lộ an tâm rồi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện