Thần Tượng Nữ Phụ

Tàn nhẫn thật đơn giản


trước sau

“Vậy Quan Tiết San và anh chính là anh em cùng mẹ khác cha?” Lộ Lộ sững sờ nhìn Quan Thượng Phong, không ngờ lại có chuyện như vậy trong tiểu thuyết.

“Ừm.”

“Tại sao anh lại nói cho tôi biết chứ?” Lộ Lộ không hiểu vì sao Quan Thượng Phong lại kể cho mình nghe, không phải cô chỉ là người ngoài thôi sao?

“Đừng để ý.” Quan Thượng Phong trầm tư nói “Tôi chỉ muốn nói cho em biết, em cứ quên đi cũng được.”

Lộ Lộ nghẹn họng nhìn Quan Thượng Phong, đúng là không thể hiểu nổi cách vận hành não của nam chủ. Chậc, hắn kêu cô quên thì cô cứ quên vậy! Chuyện Quan gia cũng không liên quan tới Lộ Lộ. Điện thoại của Lộ Lộ vang lên vô cùng đúng lúc, phá tan không khí lúng túng, bất thường này. Lộ Lộ như thở nhẹ ra một hơi.

''A lô?''

''Lộ Lộ, em đang ở đâu vậy? Anh đi tới trường nhưng không thấy em đâu.'' đầu điện thoại bên kia chính là Du Lãng Tuân, Lộ Lộ nghe giọng của hắn mới sực nhớ ra Du Lãng Tuân muốn đưa rước cô tới trường.

''Có một số chuyện xảy ra, khá dài dòng nên chút nữa em sẽ kể với anh. Em hiện tại đang ở bệnh viện, anh tới đón em được không?''

''Được.''

Quan Thượng Phong đứng bên cạnh nghe được cuộc gọi điện, Lộ Lộ có vẻ như rất tin tưởng và đặt chú ý lên người bạn trai mới kia. Đôi mắt Quan Thượng Phong tối lại, bàn tay vô thức siết chặt. Thì ra cuối cùng hắn vẫn không cam tâm, không thể chấp nhận được việc từ bỏ theo đuổi Lộ Lộ. Lần đầu tiên Quan Thượng Phong cảm thấy bản thân thật đáng khinh, hắn kể ra quá khứ của bản thân dường như chỉ muốn thu hút sự chú ý của Lộ Lộ, dù là thương cảm hay khinh thường cũng được, hắn không muốn Lộ Lộ đối xử với hắn như một người ngoài.

Đúng vậy, đó là sự lựa chọn của Quan Thượng Phong! Hắn sẽ cướp lấy cô từ người đàn ông đó, dù Lộ Lộ bị tổn thương hay oán hận Quan Thượng Phong, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Lộ Lộ, đừng nhìn anh bằng đôi mắt như biết rõ được mọi chuyện, ánh mắt thờ ơ, lạnh nhạt như một người xa lạ.

---------------

Xe cảnh sát được huy động tới trường đại học, sinh viên trong trường ai ai cũng kinh ngạc, vây lại xung quanh bàn tán xôn xao.

''Xin lỗi đã làm phiền nhà trường, tôi cần tìm sinh viên của trường tên là Ngộ Ái này, cô gái đó là nghi phạm của một vụ án, mong mọi người hãy phối hợp điều tra.''

''Ồ!'' mọi người kinh ngạc, có một số sinh viên nhốn nháo mở điện thoại ra tìm xem nữ sinh viên tên Ngộ Ái là ai.

Tà Uyển Như đang ngồi bên ghế đá đọc kịch bản, thấy mọi người dường như tập trung ra đại sảnh vô cùng náo nhiệt, cô hơi nhíu mày, tuy cũng khá tò mò nhưng Tà Uyển như sắp có buổi thử vai quan trọng, cô không thể bị sao lãng bởi tiếng ồn được. Thu dọn laptop và tập vở vào ba lô, Tà Uyển Như đi hướng ngược lại tới một khuôn viên vắng vẻ của trường.

Bộp!

Một người khác vô tình chạy ngang đụng trúng Tà Uyển Như, sách vở đều bị rớt xuống hết, Tà Uyển Như quay sang kinh ngạc hỏi ''Ngộ Ái, sao cậu lại chạy nhanh như vậy? Có chuyện gì sao?''

''Tà Uyển Như...'' Ngộ Ái ngoài ý muốn gặp được bạn thân trên đường, nhưng cũng
không muốn dừng lại giải thích mà hối hả chạy đi như bị ma đuổi.

Hưm? Ngộ Ái bị sao vậy nhỉ? Tà Uyển Như khó hiểu gãi đầu. Sau khi nghe toàn bộ mọi chuyện từ cuộc điện thoại của Phú Hào, Tà Uyển Như mặt mày tái nhợt đi. Những chuyện đó đều là thật sao? Ngộ Ái- bạn thân của Tà Uyển Như đã thuê người tạt axit Lộ Lộ nhưng thất bại, lại khiến một học sinh khác bị thương.

''Không thể nào... sao Ngộ Ái có thể làm chuyện này được.” Tà Uyển Như lắp bắp không tin được vào tai mình. Trong kí ức của cô, Ngộ Ái là một người bạn tốt bụng, hòa đồng, quan tâm tới mọi người, đôi khi Ngộ Ái hay nói xấu người khác hoặc có chút ích kỷ, nhưng cô ấy luôn đứng về phía Tà Uyển Như. Chắc chắn có gì đo hiểu nhầm, Tà Uyển Như tự lừa dối bản thân với sự thật kinh hoàng, chỉ cần tìm Ngộ Ái, bạn thân cô chắc chắn sẽ giải thích rõ và được minh oan mà.

“Uyển Như, em biết được bao nhiêu về Ngộ Ái chứ?” Phú Hào thở dài, hắn không muốn Tà Uyển Như trở nên tuyệt vọng, nhưng nếu Tà Uyển Như cứ mãi ngây thơ và dễ dàng tin tưởng người khác ngươi vậy, sống lâu trong thế giới showbiz, Tà Uyển Như chắc chắn sẽ bị hãm hại. Phú Hào bình tĩnh nói tiếp “Ngộ Ái biết bản thân trở thành nghi phạm, không những giải thích hay thanh minh bản thân trong sạch, ngược lại đi chạy trốn như thế. Em nghĩ là vì sao chứ?”

Tà Uyển Như ngơ ngác nhớ tới vẻ mặt cứng đờ chột dạ của Ngộ Ái, lúc đó cô ấy chạy rất hối hả...

Mọi chuyện là sự thật sao?

“Em... em biết rồi.” Tà Uyển Như như người mất hồn thất thểu tắt điện thoại, bản thân bắt đầu chìm vào cảm xúc tuyệt vọng.

Ngộ Ái, chỉ vì tình yêu nhất thời mà cậu đã đi làm chuyện xấu sao? Mạc Quân Nguyệt đáng giá để cậu hi sinh cuộc sống như vậy? Anh ta không hề thích cậu, tại sao cậu lại cố chấp như vậy chứ?

Cùng thời điểm đó, Ngộ Ái mặc áo khoác và khổ trang che kín gương mặt mình, bước tới một góc công viên vắng vẻ người qua lại, cô ta mới từ từ bình tĩnh lại.

Thất bại rồi, con nhỏ Lộ Lộ chết tiệt đó không những còn nguyên vẹn mà Ngộ Ái cũng bị phát hiện ra tin tức. Hừ, ngay từ đầu cô nên không tin tưởng thằng nghiện ma túy điên khùng đó.

Thật ra cũng chẳng vấn đề gì nếu bị phát hiện. Ngộ Ái đối với xã hội này đã vô cùng tuyệt vọng rồi, cô không thể vụt mất ánh sáng duy nhất trong cuộc đời mình được.

Mạc Quân Nguyệt...

Anh tàn nhẫn quên đi em, thậm chí yêu một người con gái khác chỉ trong phút chốc.

Anh không đặt em vào mắt anh dù chỉ một lần.

Vì cái gì lại cứu rỗi em, rồi đẩy em xuống vực thẳm địa ngục chứ?

Tàn nhẫn với người khác, đối với anh thật đơn giản, đúng không?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện