Trời đã khuya.
Mọi thứ trở nên yên ắng hơn.
Tôi bây giờ mới được về nhà.
Lối sống này khiến tôi thấy quá đỗi mệt mỏi.
Tôi không hề thích cuộc sống hiện tại - một cuộc sống đi sớm về khuya, lâu lâu lại phải tăng ca để kịp tiến độ.
Tôi tên Cố Cao Lãng, một người đàn ông 26 tuổi và là một nhân viên quèn trong công ty.
Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường, không quá giàu cũng không quá nghèo.
Tôi lớn lên theo những hi vọng của bố mẹ tôi.
Họ muốn thế nào, tôi đều làm theo như vậy, đến nỗi tôi tự cảm thấy rằng có phải tôi sống cho bản thân mình không.
Và lúc này, tôi mới nhận ra rằng tôi đã sống một cuộc đời vô nghĩa.
Tôi cần phải làm theo những gì mình muốn, chứ không phải như bây giờ: làm những điều mà mình không muốn hay sống chỉ để thỏa mãn người khác.
Tôi bước ra ngoài cổng.
Xa xa vẫn còn rất nhiều người tụ tập trong các nhà hàng.
Các cửa hàng tiện lợi vẫn mở cửa.
Đi ngang qua một trong số đó, tôi còn thấy một cô gái đang vừa xem điện thoại vừa cười.
Nói chung, cuộc sống chốn trung tâm thành phố này vẫn cứ tiếp tục náo nhiệt như ban ngày.
Tôi bước dần ra khỏi sự huyên náo đó để trở về nhà.
Bầu trời đen kịt, không thấy một ngôi sao nào cả.
Những làn gió thổi nhè nhẹ mang theo những tiếng xào xạc của lá khô trên đường phố.
Trên đường không có nhiều người.
Tôi nghĩ hiện tại trời cũng đã muộn, mọi người có lẽ cũng đã đi ngủ hết rồi.
Thỉnh thoảng tôi nhìn thấy vài cặp đôi tay trong tay, cười nói với nhau trông vô cùng hạnh phúc trên mấy băng ghế trên công viên.
Cô gái mặc một bộ đồ ngủ vô cùng đáng yêu, trong khi chàng trai thì mặc một bộ quần áo công sở, có vẻ là vừa mới trở về từ nơi làm việc.
Tôi chỉ liếc nhìn một chút rồi thôi, bởi lẽ tôi thực sự cảm thấy cô đơn lúc này, nhìn những người khác hạnh phúc lại càng khiến tôi cảm giác lạc lõng hơn.
Tôi không hiểu vì sao hôm nay lại muốn đi bộ nữa.
Thường ngày, tôi sẽ ngồi chờ ở một bến xe buýt.
Trong lúc chờ thì mở điện thoại xem một chút tin tức trong ngày, hoặc xem một số thứ tôi cảm thấy thú vị.
Hôm nay tôi lại về muộn, tôi tự cảm thấy rằng mình có chút không bình thường cho lắm.
Cuộc sống cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Tôi cũng lười quản bản thân mình cảm nhận ra sao, hay mình muốn gì.
Đã rất lâu rồi kể từ khi tôi mơ ước một thứ gì đó.
Tôi đã từng ước mình trở thành một thần tượng, một người được sự công nhận của hàng ngàn, hàng triệu người.
Nhưng khi đó, bố mẹ tôi không đồng ý, tôi cũng sợ việc mình trở thành một con cừu đen lạc trong bầy cừu trắng, vậy nên tôi quyết định theo con đường mà bố đã chọn cho tôi - trở thành một nhân viên văn phòng phổ biến.
Tưởng rằng bản thân mình sẽ dần trở nên thích ứng với công việc đó, nhưng không, tôi cảm thấy mỗi ngày trôi qua ngày một vô vị hơn.
Tôi thực sự quá chán nản với điều này rồi.
Tôi đi bộ trên lề đường.
Từng chiếc đèn đường nối tiếp nhau, soi bóng xuống đường.
Một chiếc bóng đen lẻ loi đi lên rồi đi xuống như một thằng bạn nhiều chuyện thèm khát nói chuyện với tôi thời cấp 3 vậy.
Tôi không biết tôi có bị điên không, nhưng khi cảm thấy cô đơn, nó khiến tôi cảm thấy mình có thêm một người bạn nữa - một người bạn sẽ luôn sát cánh bên tôi trong mọi hoàn cảnh.
Hiện tại tôi đã 26 tuổi nhưng trong tâm tôi cảm thấy khá mù mịt.
Những người như tôi đáng lẽ ra đã phải nắm chắc được thứ gì đó, nhưng tôi vẫn không biết mình là ai, mình phải làm gì.
Tôi bỗng nhận ra rằng, bản thân mình từ lúc theo lời bố mẹ đã như một con rối rồi.
Tôi mất dần đi ước mơ, sống một cuộc đời nhàm chán.
Trên đường thỉnh thoảng có vài chiếc xe đi qua.
Hôm nay là một ngày trời khá lạnh so với tiết trời thu này.
Vài chiếc lá cũng đã rơi xuống, khi đi qua tạo nên tiếng xào xạc phá đi không gian tĩnh lặng.
Con đường vẫn sáng, nhưng có một người trong lòng vẫn rất tối.
Tôi đi qua cây cầu quen thuộc.
Cây cầu này tôi luôn băng qua mỗi lúc đi làm hay về nhà.
Tôi cảm thấy khá mệt mỏi nên muốn đứng đây nghỉ một chút.
Tôi nhìn dòng sông, có chút mênh mông, hiu quạnh.
Từng làn nước lặng lẽ trôi nhè nhẹ theo làn gió thoảng qua.
Những giọt nước trở nên óng ánh do ánh đèn đường phản chiếu xuống.
Tôi nghĩ mình giống chiếc lá kia, mặc cho làn nước trôi đi đâu thì trôi.
Nhưng tôi cảm giác rằng, tôi có điểm kém hơn chiếc lá ấy.
Tôi có quyền chủ động, trong khi chiếc lá kia thì không, nó còn tốt hơn tôi khi cố gắng để bám vào cây để không bị gió thổi đi, còn tôi lại vô pháp mặc cho cuộc đời đưa đẩy.
Tôi tự cảm thấy rằng sao mình lại hèn yếu đến thế.
Nếu như có thể quay trở lại quá khứ, tôi sẽ cố gắng hết mình để thực hiện giấc mơ của mình.
Dẫu có khó khăn, tôi sẽ vẫn cố gắng vượt qua.
Tôi tự hứa với chính bản thân mình như vậy.
Nhưng tất nhiên cuộc đời không tồn tại chữ nếu.
Tôi phải tiếp tục thôi.
Tôi hiện tại cũng đã khá lớn tuổi.
Để bắt đầu lại, tôi không biết mình có kịp không.
Nhưng tôi biết hiện tại nếu tôi không hành động, khoảng thời gian tiếp theo tôi sẽ vô cùng hối hận.
Tôi nhìn dòng nước lặng lẽ trôi, tâm tình cũng không biết ra sao.
Tôi chỉ biết hiện tại mình không thể sống một cuộc sống như thế này nữa, tôi muốn thay đổi, muốn trở thành một bản thể tốt nhất của mình, được làm những điều mà mình muốn, như vậy tôi mới cảm thấy rằng mình thực sự sống.
Tôi muốn trở thành một thần tượng, giống như các nhóm nhạc của nước K.
Tôi muốn có người hâm mộ, những người sẽ gào thét tên thần tượng của mình trong các buổi concert, hay sẽ ủng hộ hết mình khi cho ra những sản phẩm mới.
Điều đó khiến tôi khao khát muốn có được, và tôi cảm thấy rằng mình sẽ hạnh phúc khi có được điều đó.
Tôi biết rằng, hiện tại đã muộn nhưng nếu không bắt đầu, tôi sẽ chỉ cảm thấy rằng bản thân mình không đáng