Tôi cùng Mẫn Nhi đi tới một quán ăn khá đắt tiền.
"Chị, không phải thế đâu." - Tôi đứng yên trước cửa, không định vào.
"Không phải lo, chị có tiền mà." - Thấy tôi cứ đừng chết chân ở đó, chị kéo tôi vào như kéo con gấu koala đang ôm cây ra vậy.
Tôi biết chị có ý tốt, nhưng hơi tốn kém quá.
Nghĩ tới việc anh tôi cũng định ăn mừng sau khi tôi qua buổi audition này, tôi kéo tay ngược lại tay chị.
"Sao vậy." - Thấy tôi kéo tay mình, chị không kéo nữa mà đứng đó hỏi tôi.
"Hôm nay anh em cũng định ăn mừng em thi đỗ buổi audition đó.
Nếu chị không ngại thì qua chỗ em ăn cơm được không?" - Tôi gặng hỏi chị.
"Chị không ngại.
Nếu em thích thì chị cũng đi."
Trong giọng chị có vẻ hơi miễn cưỡng.
Nhưng với chị là một giáo viên thanh nhạc không có nhiều tiền, tôi cũng thế, cũng không nên vứt vào mấy chỗ đắt đỏ này.
Tôi móc điện thoại từ trong túi ra, gọi điện cho anh trai.
Đợi một lúc lâu sau anh tôi mới nghe máy, có vẻ như đang có việc bận.
"Gì thế Cố Cao Lãng, thi được không?"
"Em qua buổi audition rồi.
Vậy anh có làm tiệc liên hoan không?" - Tôi cố nói giọng đùa cợt.
"Có chứ.
Em trai yêu quý của anh giỏi quá.
Vậy tối nay ta làm tiệc tưng bừng nhé."
"Em rủ cô giáo của em tới có được không?"
"Sao không được, mời cả thầy dạy nhảy của em tới nữa.
Chỗ bọn mình ở sao không chứa hết được bọn họ, em có bạn bè gì thì cứ mời thêm đi."
"Vâng ạ, em tắt máy đây."
Chuyện đi thi hát này thầy dạy nhảy của tôi cũng biết.
Vậy nên một buổi ăn mừng như này cũng tốt, tôi gọi cả thầy tới.
Buổi trưa, tôi cùng cô qua một quán đồ ăn trưa bình thường.
Tôi thường mua đồ ăn ở đây nếu tối về quá muộn.
"Chị thấy chưa, chỗ này ngon hơn nhà hàng kia nhiều.
Chỗ đấy vừa ít vừa không ngon."
"Đúng thế thật, Cao Lãng của chị giỏi quá."
Tôi biết chị Mẫn rất quý tôi, coi như em trai mà cưng chiều.
Tôi thấy được sự vui mừng trong mắt của chị.
Tôi còn nhớ câu chuyện một người mẹ không thể thực hiện được ước mơ đã làm tất cả mọi thứ để có thể cho con viết tiếp giấc mơ của mình.
Người con đó đã thành công, tôi cảm thấy người mẹ ắt hẳn cũng rất vui.
Giờ chị cứ như người mẹ ấy.
Buổi trưa, tôi ghé qua nhà chị để tập luyện tiếp cho vòng tiếp theo.
Bài hát trong buổi audition được hát luôn cho vòng sau luôn để các thí sinh có thể không cần phải chọn lựa quá nhiều, thời gian luyện tập cũng rút ngắn đi, cũng làm giảm áp lực cho thí sinh.
Chị dạy tôi các kĩ thuật nâng cao hơn của thanh nhạc.
Nếu như tôi nắm chắc các kĩ thuật cơ bản của thanh nhạc thì các bài sau chị dạy cũng không phải là vấn đề.
Do đó, tôi nghĩ chỉ cần khoảng một tháng nữa thôi là tôi hoàn toàn có thể làm chủ được các kĩ năng về thanh nhạc.
Chị đã từng hỏi tôi.
"Nếu em học nhanh như thế này, có lẽ chị sẽ mất việc mất, hay chị giấu nghề không dạy em nữa nhỉ."
Tôi chỉ cười, rồi đáp.
"Em không muốn trở thành giáo viên đâu.
Em sợ học sinh nghe em nói xong sẽ cốc đầu em mất."
Chị em tôi cùng cười đùa với nhau.
Nói chung, thời gian nghỉ hè cũng sắp hết, tôi cũng sắp phải quay lại trường học để học.
Tôi cũng hứa hẹn với chị cứ lúc nào rảnh rôi lại lên để thăm chị.
Buổi tối, tôi cùng chị đèo con xe máy màu đen mà chị chở tôi đi hồi sáng về căn nhà tôi thuê phòng.
Mọi người nhìn thây tôi về thì nhao nhao vào mà chúc mừng tôi.
"Em còn nhiều vòng sau nữa cơ, các anh còn phải ăn tiệc nhiều."
"Anh cũng đói tiệc lắm nên em phải vào sâu sâu một tí đấy hiểu chưa." - Vẫn là anh da ngăm kia nói với tôi.
"Thôi đi, anh lại uống rượu rồi say ra đấy, ngày hôm sau còn phải đi học đấy."
Tôi ở đây cũng lâu, nên cũng biết họ là một cặp yêu nhau.
Tôi dẫn chị Mẫn vào nhà, giới thiệu với mọi người.
"Đây là chị Mẫn Nhi,