Tôi vẫn ở trong phòng luyện lại phần hát của mình.
Phần của tôi cơ bản là dễ, bởi nó không cao, chỉ bình bình như một lời thủ thỉ của một người nhớ nhung người bạn quá cố của mình.
Nếu như dễ thì tôi buộc phải tăng độ khó cho nó.
Tôi dành khoảng hai tiếng để hiểu hết cảm xúc của bài hát.
Phải có một hoàn cảnh nào đó nhạc sĩ mới viết ra bài hát này.
Tác giả bài này là X, ông viết bài này để tưởng nhớ một người bạn quá cố của mình.
Trong suốt thời trẻ, họ từng gắn bó với nhau.
Có rất nhiều bài hát mà họ từng hát với nhau, cùng nhau sáng tác.
Thế nhưng, lúc ấy lại là thời kì chiến tranh bão táp, bạn của ông không may bỏ mạng trên chiến trường, khiến ông buồn không thôi.
Do đó, ông đã viết bài hát này để tặng cho người bạn ấy.
Bài hát này đã nhanh chóng trở nên nổi tiếng trong thời kì đó, hiện tại và có thể tiếp tục ở tương lai.
Nó là minh chứng cho chiến tranh tàn khốc và là một bài hát để nói về tình bạn bền chặt.
Do đó, nó bất hủ với thời gian, hiện tại khó bài nào có thể đánh bại được vị trí này.
Những lời bình bình mà tôi hát là những dòng tự sự thủ thỉ của kẻ ở lại, kể về những kỉ niệm đã qua, có vui, có buồn.
Lúc này tôi mới thấy rằng, không phải là cứ bình bình là dễ dàng.
Tôi phải biết đặt cảm xúc vào trong đó, lời kể buồn và vui hoàn toàn khác nhau.
Ngoài ra, nhịp của nó thay đổi liên tục khiến nó trở thành một bài hát khó.
Nhanh khi vui vẻ, chậm rãi khi buồn.
Cả bài hát như lời nhắn nhủ của người ở lại với người đã đi xa.
Cảm nhận từng chân lông kẽ tóc của bài hát, tôi mới cảm thấy bài này rất đặc biệt, còn hay nữa.
Không phải chỉ có độ khó cao về thanh nhạc mà còn là một thử thách rất lớn đối với những thanh thiếu niên còn chưa trải qua cảm giác này bao giờ.
Tổ chương trình đúng là chơi rất thâm khi cho bọn tôi một bài hát như vậy.
Tôi luyện tập ngày đêm với những lời hát ít ỏi của mình.
Ngoài ra, tôi còn cố bè thêm cho tên kia mặc dù không có hắn.
Tôi với hắn mặc dù chung cặp, nhưng suốt 3 ngày trôi qua tôi còn chẳng thấy mặt hắn.
Thôi thì, dẫu sao không có hắn, cuộc sống của tôi cũng vui vẻ hơn.
3 ngày trôi qua, ngày kiểm tra đầu tiên cũng đã đến.
Tôi ngồi vào một góc nhỏ trong căn phòng.
Tất nhiên không có ai ngồi cạnh tôi cả.
Tôi cũng chẳng thiết tha gì.
Tôi ngồi đó, trong tai còn cắm một chiếc tai nghe.
Tôi nghe đi nghe lại bài hát này, cảm thụ từng xúc cảm của người hát, những kĩ thuật thanh nhạc mà người đó dùng.
Từng nốt nhạc như ứa ra nước mắt của kẻ ở lại.
Bỗng từ đâu ra, bên cạnh tôi xuất hiện một người chạc tuổi tôi.
Cậu ta trông rất giống thầy Henry, nhưng tôi không nghe nói thầy ấy lại có một đứa con trai.
Có vẻ như thấy được sự chú ý của tôi đã chuyển sang mình, cậu ta cất tiếng trước:
"Chào anh, em tên Albert Lewis, năm nay 13 tuổi, là con trai của Henry Lewis.
Rất vui được gặp anh."
Cậu bé này cao bằng tôi, có thể còn cao hơn nữa.
Có thể là do sự khác biệt giữa người da trắng và người châu Á đi.
Albert có mái tóc màu vàng kim, da trắng, sống mũi cao thẳng tắp.
Đôi môi mím lại giờ đang cười rất tươi như một mặt trời thu nhỏ.
Đặc biệt, con mắt của Albert có màu xanh nước biển, trông rất đẹp, mát mẻ, tươi mới.
Nói chung Albert Lewis như là phiên bản trẻ con của Henry Lewis vậy.
"Anh tên Cố Cao Lãng, 14 tuổi.
Rất vui được gặp em."
Tôi nắm lấy bàn tay đang đưa ra trước mặt tôi.
Tôi nắm tay cậu, nhưng còn cảm thấy rằng bàn tay mình còn nhỏ hơn.
Không biết trẻ con thời nay ăn gì mà lớn thế.
"Sao anh không ngồi với mọi người." - Albert chỉ tay vào đám đông đang ồn ào ngoài kia.
"A, tại anh không thích ở chỗ có nhiều người.
Sao em nói tiếng V giỏi thế." - Tôi khá tò mò.
"À, thì bố em là người nước A, mẹ em là người nước V mà.
Anh cho em ngồi đây được không?" - Albert nhìn về phía bên cạnh tôi.
"Được, cứ tự nhiên."
Albert bắt chuyện với tôi nên tôi cũng không nghe nhạc nữa.
Qua một thời gian ít ỏi, tôi biết được Albert là một thiên tài âm nhạc thực sự.
Cậu