"Huân Bất Đồ, em có hát được không vậy." - Thầy Henry không tiếp tục đàn nữa, mắt nhìn về hắn ta rồi hỏi bằng một giọng điệu ngờ vực.
"Em...!em nghĩ em chưa luyện tập đủ ạ." - Huân Bất Đồ luống cuống tay chân, nói năng loạn xạ.
Sau đó thầy Henry nhìn về phía tôi.
"Các em có luyện tập cùng nhau không?"
"Dạ...!không ạ."
Thầy Henry nhìn tôi, rồi nhăn mày tỏ vẻ khá thất vọng.
"Cố Cao Lãng, từ vòng thứ nhất thầy đã ấn tượng với em rồi.
Em rất có thiên phú trong âm nhạc, thầy nghĩ em hoàn toàn có thể trở thành một vocalist (*) hàng đầu trong nước, thậm chí vươn ra cả thế giới ngoài kia." - Thầy dừng lại một chút, rồi nhìn cả hai người chúng tôi.
- "Hiện tại, thầy cũng rất tự hào khi có thể được em lựa chọn, bài này dù rất khó nhưng cũng không thể làm khó được em.
Nhưng em biết âm nhạc là gì mà.
Âm nhạc là thứ để kết nối con người lại với nhau, một bài hát hay khi có sự kết hợp của cả hai người.
Vậy nhưng em cho thầy một phần trình diễn tệ hại như thế này sao.
Thầy biết em rất giỏi, nhưng cũng phải biết hỗ trợ cho nhau để có thể có màn trình diễn tốt nhất."
(*) vocalist = singer = người hát, ca sĩ
"..."
"..."
"Thầy nghĩ các em nên đổi lại cho nhau.
Thầy nghĩ em" - Thầy Henry chỉ tay vào tôi.
- "Em là đội trưởng, em phải biết phân công lại cho tốt, phần chia lời hát thế này rất không ổn.
Huân Bất Đồ không giỏi bằng em, trình độ thanh nhạc cũng quá yếu để hát mấy phần như này." - Thầy cầm tờ giấy tôi đã đánh dấu, rồi chỉ vào những phần tôi ghi khó vào.
- "Em nên chọn phần này, còn những phần kia để lại cho cậu ấy.
Ngoài ra các em phải bè cho nhau để phần trình diễn được xuất sắc nhất."
"Thầy biết đây là vòng loại trừ, chỉ một người trong hai em mới có thể đi tiếp.
Nhưng không phải vì thế mà không biết giúp đỡ lẫn nhau.
Cố Cao Lãng, em là một người giỏi, cũng phải biết như thế.
Thầy biết em dù nhỏ tuổi nhất trong đám này, nhưng lại là người trưởng thành nhất.
Em cũng hiểu đạo lí này chứ."
"Em hiểu.
Em sẽ cố gắng hơn ạ." - Tôi cúi