Tôi ôm quyển sổ ngồi khóc không đến quá nỗi sướt mướt một lúc.
Khi bình tĩnh lại, tôi cũng tự thấy rằng bản thân mình cần phải lên kế hoạch cho tương lai.
Hiện tại, tôi muốn kiểm tra số tiền trong thẻ là bao nhiêu.
Thẻ của tôi được liên kết với điện thoại nên cũng không cần phải đi ra cây ATM hay ngân hàng để kiểm tra.
Tôi lại một lần nữa bắt tay vào việc lục tung cả căn phòng lên.
Căn phòng tuy nhỏ, nhưng đồ đạc vứt rất bừa bãi, lộn xộn, không có trật tự nên việc tìm rất khó.
Hồi cấp 2, tôi cũng không dùng điện thoại nhiều.
Chủ yếu sau khi ra ngoài tôi mới cầm điện thoại đi theo.
Tôi lục một thôi một hồi, lại ngồi bệt trên giường mà tự than thở cái tính lôi thôi, lếch thếch này.
Tôi thực muốn tống hết đống đồ bay tứ tung trên sàn nhà kia vào thùng rác luôn mà.
Khua tay vào dưới chiếc gối, tôi phát hiện ra một thứ gì hình chữ nhật.
mặt sau gồ ghề, mặt trước trơn nhẵn.
Tôi cầm thứ đó lôi ra, là cái điện thoại tôi mất công tìm kiếm mệt bở cả hơi tai.
Cái điện thoại trời đánh này thật khiến con người ta phải lo lắng mà.
Tôi mở điện thoại ra.
Lại một vấn đề nữa phát sinh, mật khẩu điện thoại của tôi là gì.
Mật khẩu ngân hàng của tôi là gì.
Trời đất, đầu tôi quay lòng và lòng vòng, mới khởi đầu thôi mà đâu cần phải hành hạ sự kiên nhẫn của tôi đến vậy đâu.
Tôi nhập mật khẩu mà tôi thường hay dùng vào, điện thoại tôi nhanh chóng đổi sang màn hình chờ.
Thực ra, nói là hành hạ tinh thần nhưng tôi lại đặt mật khẩu quá ư là dễ nhớ, lại hiếm khi thay đổi nên cũng không làm khó tôi quá nhiều.
Còn mật khẩu ngân hàng, tôi nhớ rằng tôi có viết trong cuốn sổ nhật kí kia nên càng không phải lo lắng.
Tôi nhanh chóng nhập mật khẩu ngân hàng được viết trong cuốn sổ vào.
Số tiền hiện ra trước mắt.
Nó không quá nhiều, nhưng hoàn toàn đủ cho cả một năm đèn sách vất vả.
Bố mẹ tôi biết tôi không ăn chơi chác táng gì, nên họ luôn toàn gửi tiền học cả một năm cho tôi.
Tiền thừa cũng bảo tôi có gì phát sinh thì tự thế vào, không cần trả lại, do đó với số tiền này, tôi không cần phải lo lắng gì nhiều.
Tôi nghĩ, nếu họ đuổi tôi ra khỏi nhà thì cũng không khóa tài khoản lại để bỏ đói tôi đâu.
Tôi biết bố mẹ tôi yêu thương con cái đến mức nào mà.
Hiện tại chỗ tôi ở cũng không không có một chỗ nào dạy thanh nhạc hay trung tâm dạy nhảy.
Tôi cần đi ra khỏi chốn ngoại ô này thì hơn.
Sau đó, tôi nhớ tới người anh trai ở thành phố H.
Một người anh luôn chăm sóc, yêu thương em trai tới tận xương tủy thì sao có thể thoát khỏi tròng mắt của tôi chứ.
Vậy nên tôi quyết định đi tới chỗ anh trai tôi ở để bắt đầu an cư lập nghiệp, à không phải nói là bắt đầu sự nghiệp chứ.
Tôi nghĩ xong liền gọi điện cho anh trai yêu quý của tôi.
Trước kia, tôi cũng gần gũi với anh trai còn hơn cả bố mẹ.
Sau khi anh tôi rời đi học ở thành phố khác, sau đó lại đi làm ở nước M, nên tôi không còn gặp anh ấy nữa.
Vì thế nên tôi mới thực sự cảm thấy lạc lõng khi sống trong hoàn cảnh như vậy.
Tôi còn nhớ rằng tôi từng khóc mà nói chuyện với anh trai bố mẹ không đồng ý cho tôi làm những gì mà tôi muốn, anh tôi chỉ nói rằng cứ kể hết với anh, nếu khó quá thì bỏ, mà nếu cảm thấy rằng mình vẫn có thể làm được thì mặc kệ lời ai đó nói thì hãy cứ tiếp tục mà làm, không cần nhìn sắc mặt ai mà sống.
Anh trai tôi cũng là người đầu tiên ủng hộ giấc mơ của tôi, khi mà tôi chưa nói với bố mẹ, anh nói rằng nếu thất bại cứ để anh nuôi, không phải sợ gì cả.
Nhưng lúc đó, chỉ có một người là anh trai tôi, với sự phản đối của bố mẹ, tôi lại chỉ một mình ở nhà nên tôi cũng không thể suy nghĩ nhiều thêm, lại phát hiện ra mình không có nhiều tài năng như những thần tượng mà mình ngưỡng mộ, sợ rằng mình không được người khác yêu thích nên