Thầy Henry nhìn tôi đang ngã dưới đất.
Tôi lại nhìn thầy Henry.
Albert thấy vậy thì đi ra ngoài đỡ tôi dậy, trong miệng còn vương lời trách móc: "Ai da, chẳng biết cẩn thận gì cả."
Thầy Henry nhìn con trai mình đang bán khỏa thân cùng một người con trai khác ngủ chung phòng.
Sáng dậy còn cố trốn ra khỏi phòng con trai để không bị bắt.
Phải chăng thằng nhóc này đã ngủ ở đây quá nhiều mà quen đường rồi sao.
"Cố Cao Lãng, em làm gì ở đây." - Tay thầy cầm cốc cà phê đã không còn gì cả, chắc là mang xuống rửa.
Thầy nhìn chằm chằm vào tôi như đang bắt gian con trai đang đi ngoại tình với thằng con trai khác.
"A không, thầy Henry, thầy hiểu nhầm rồi, không như thầy nghĩ đâu." - Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
"Hôm qua anh ngủ phòng em mà, có gì đâu mà phải ngại." - Henry cố đỡ tôi ngồi dậy.
Phải biết tôi nhục nhã thế nào khi Albert nói câu đó một cách tỉnh bơ như không có gì cả.
"Sao hai đứa lại ở chung với nhau." - Henry hỏi.
"À, thì em có thứ này muốn đưa cho thầy.
Bởi vì lí do có trong đó nên em mới ngủ cùng với Albert.
Ngày hôm qua em không thể chịu nổi nên mới muốn sang phòng em ấy để ngủ cùng ạ." - Tôi nhẹ gãi đầu, rồi mang điện thoại từ trong túi ra.
Tôi bật phần ghi âm mà tôi ghi tối qua ra.
"Không chỉ có vậy, bọn chúng còn làm ồn vào lúc buổi tối khiến em không ngủ được, lúc sáng thì cố tình làm nhiều trò không hay với em.
Mong thầy có thể suy xét thỏa đáng."
"Lại còn có chuyện này nữa à.
Tôi biết rồi, lần sau phải nói trực tiếp cho tôi nghe.
Hiểu chưa."
"Vâng." - Tôi cúi người xuống.
Albert choàng một cánh tay lên người tôi ôm.
Thầy Albert vừa đi, tôi liền quay lại nhìn.
"Còn không mặc áo vào đi, chạy ra đây làm gì.
Ông ta là bố cậu ấy mà cậu hành xử như tôi mới là con ổng."
"Thôi mà, đằng nào cũng bị bắt gian rồi, hay hai tụi mình đi làm giấy đăng kí kết hôn thôi."
"Thằng khùng."
"Trời ơi, sao vợ lại nói chồng thế.
Vào đây đi, đằng nào cũng bị bắt rồi."
"Thôi khỏi, tôi về đây." - Nói xong tôi mặc kệ Albert giữ thế nào cũng cố gắng thoát ra, rồi đi về phòng mình.
Tôi vào phòng thấy người bạn cùng phòng kia của tôi đang ngủ.
Tôi cũng chẳng quan tâm mà làm vệ sinh cá nhân như thường, sau đó thì vào phòng thanh nhạc tập.
Lúc tôi đang tập thì nghe thấy tiếng thông báo họp gấp.
Thầy Henry gọi bọn tôi tới phòng thanh nhạc lớn nhất trong căn nhà nơi mà chúng tôi thường kiểm tra với thầy.
Tôi đi tới đó, quen đường quen nẻo mà ngồi vào.
Hôm nay Albert không đến, tôi chỉ ngồi ở một góc rồi lấy tai nghe ra nghe thôi.
Rồi dần dần cả bọn cũng đến, tất nhiên người bạn cùng phòng và Huân Bất Đồ kia đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Mọi người vẫn ồn ào như cũ, chỉ có mỗi tôi biết là hai đứa kia sắp phải đi về .
Thầy Henry bước vào, vẫn ngồi vào chiếc ghế trước đàn đó.
Một người trợ lí làm chức năng phiên dịch đứng bên cạnh.
"Chào các em, hôm nay thầy muốn gọi các em tới đây là để nói chuyện với các em một chút về bạo hành học đường." - Thầy nói, rồi cầm điện thoại lên, phát ra tiếng ghi âm của hai người bạn kia.
Mặt của bọn chúng tái mét, rồi nhăn mày nhăn mặt mà nhìn tôi.
Tôi cũng chẳng để ý gì, vùi đầu vào điện thoại nghe nhạc.
"Huân Bất Đồ, Chu Lam Y (*) em có muốn nói gì không?" - Thầy Henry đứng dậy.
(*) Chu Lam Y là tên của người bạn cùng phòng
"Không phải em đâu thầy, cái đó cũng đâu biết có phải giọng em hay không."
"Được, giỏi lắm.
Vậy chúng ta sẽ xem một chút video tư liệu về bạo lực học đường nhé."
Nói xong thầy nói trợ lí đưa cho thầy một chiếc laptop, thầy bật một video lên, trong đó là tổng hợp mấy cái video giám sát.
"Như các em thấy đây, bạn Chu Lam Y đã làm ồn và bật đèn suốt cả đêm khiến bạn cùng phòng không ngủ được.
Còn đây là cố tình cắt áo,..." - Thầy Henry thôi không nhìn laptop nữa, mà nhìn vào chúng nó.
- "Các em cho thầy hỏi, đây có phải bạo lực học đường hay không."
"Nhưng mà không có đánh nhau mà." - Một thằng em của Huân Bất Đồ nói chen vào, nhưng tiếng nhỏ như muỗi kêu.
"Bạo lực không phải chỉ mỗi thể xác, mà còn là tinh thần.
Mà một khi