Thần Võ Chiến Vương

Chương 317: Chịu thua mà không nhận sai


trước sau

Nếu như Đô Nguyệt nói vậy, người ở chỗ này cũng không cảm thấy bất ngờ.

Ghét nghèo yêu giàu, đại đa số người đều có tâm tư này, ở trong suy nghĩ của một người tu hành, trong thế giới chú trọng tài nguyên, điểm ấy càng quan trọng hơn.

Thế nhưng, bốn chữ này lại theo nghĩa xấu, mặc kệ có bao nhiêu người tán đồng, thế nhưng sẽ không được phép nói ra ở trước mặt mọi người.

Đặc biệt là lời nói cực đoan như của Đô Nguyệt, đã dẫn tới tiếng ồ lên không nhỏ.

Rất nhiều đệ tử cũng không phải là đến từ thế gia truyền thừa, cũng không thuộc về thế lực nhất lưu tức giận không thôi.

Tuyết Mi và các Đại trưởng lão theo tới không khỏi lắc đầu, cho dù Đô Nguyệt là viện trưởng Thánh Viện, hay là gia chủ thế gia truyền thừa thì cũng không dám nói rõ, làm như vậy sẽ mất đi dân tâm.

Hình ảnh trôi tới cuối cùng, chính là đánh cược giữa Đô Nguyệt và Giang Thần.

Mọi người phát hiện ra sau khi Mộ Dung Diên rời khỏi đây, Giang Thần đã thắng.

Trong quá trình này, Ứng Vô Song đã hoàn thành hạng mục trắc nghiệm thứ ba, cũng là thành tích loại ưu.

Ba hạng loại ưu!

Giống như ba cái bạt tai đánh vào trên mặt của Đô Nguyệt.

- Đô Nguyệt trưởng lão, hiện giờ ngươi có muốn nói gì không?

Nhìn Đô Nguyệt không nói một lời, Giang Thần cũng không có nhẹ dạ mà ép thêm một bước, hỏi.

- Ta thua.

Đô Nguyệt như đang lầm bà lầu bầu, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vẫn là sắc mặt làm cho người ta chán ghét, hắn nói:

- Nhưng dù như thế cũng không có cách nào chứng minh được cái gì, tài nguyên của thế gia truyền thừa...

- Hóa ra Đô Nguyệt trưởng lão là người nói không giữ lời như vậy, như vậy thì ta cũng không muốn phí lời với ngươi nữa.

Giang Thần ngắt lời của hắn.

Đô Nguyệt chịu thua mà không nhận sai, không sao, dù sao Giang Thần cũng đã để lời nói của hắn lộ ra trước mặt công chúng, hơn nữa từ biểu hiện của Ứng Vô Song, từ ánh mắt của các đệ tử chung quanh không khó phát hiện ra, sự uy nghiêm của vị trưởng lão này đã còn lại bao nhiêu.

Sau đó, Giang Thần và Ứng Vô Song nhìn nhau, lập tức xoay người rời đi.

- Ngươi có bản lĩnh thì cũng tiến hành trắc nghiệm đi, nếu như ngươi cũng có thể đạt tới thành tích ba hạng loại ưu, ta sẽ thừa nhận mình có lỗi!

Đô Nguyệt vẫn còn đang mạnh miệng, cố gắng cứu vãn một ít bộ mặt của mình.

Nhưng mà, Giang Thần và Ứng Vô Song đồng thời dừng lại.

Ứng Vô Song rất hứng thú cười cười, lời này của Đô Nguyệt là tự đào hố chôn mình.

Thiết bị tu hành trong sân của Giang Thần, mỗi lần sử dụng đều sẽ ghi chép thành tích.

Bây giờ chỉ có tên của nàng và Giang Thần ở phía trên.

Trước khi nàng bắt đầu tu hành, đương nhiên tên của Giang Thần ở trên vị trí cao nhất, sau đó Giang Thần ra ngoài một quãng thời gian rất dài, nàng không ngừng có gắng đạt tới độ cao đó và vượt qua.

Kết quả tới hôm nay, tên của Giang Thần vẫn ở bên trên nàng.

Ngày hôm nay Giang Thần không định tiến hành trắc nghiệm, chuyện này làm cho Đô Nguyệt cho rằng hắn không dám trắc nghiệm.

Dù sao, thời gian hắn gia nhập Anh Hùng Điện còn không được bao lâu, mà dựa vào biểu hiện hôm nay của Ứng Vô Song, rất có thể là trong năm qua đã giấu tài, lén lút sử dụng thiết bị tu hành của Anh Hùng Điện.

- Ngươi chắc chắn chứ?

Dường như Giang Thần không nghĩ tới sẽ có người tích cực muốn chết như vậy, vẻ mặt hắn hiện lên ý cười không tên.

- Dùng tính cách yêu làm náo động của hắn, hôm nay không tiến hành trắc nghiệm, nhất định là lòng tin không đủ.

Đô Nguyệt thầm tính toán ở trong lòng, gật đầu nói:

- Không sai, nếu như ngươi cũng có thể đạt tới ba hạng loại ưu.

Hắn còn đưa ra điều kiện ba hạng đều loại ưu, vô cùng nham hiểm.

Bởi vì trước khi Ứng Vô Song trắc nghiệm, từ xưa tới nay chưa từng có ai làm được chuyện này.

- Vậy nếu như ta làm được, Đô Nguyệt trưởng lão có thể thu lại lời giải thích vừa rồi hay không? Dùng sự vô liêm sỉ của ngươi, có lẽ thu lại cũng không sao cả.

Giang Thần nói.

- Hừ, nếu như ba hạng mục của ngươi đều là loại ưu, ta sẽ vả miệng mười lần! Ta nói được là làm được!

Đô Nguyệt quát lên.

Ồ!

Đám người còn không tản đi vừa nghe thấy lời này kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới Đô Nguyệt trưởng lão lại chơi lớn như vậy.

- Hay, các vị làm chứng giúp ta!

Nói đoạn Giang Thần sải bước đi tới vại nước, không có chút sốt sắng nào cả, dáng vẻ so với Ứng Vô Song đánh vỡ ghi chép vừa nãy còn ung dung hơn nhiều.

- Hắn còn chưa gia nhập Anh Hùng Điện được hai tháng, nếu như nói trong năm qua Ứng Vô Song có thể lén lén lút lút tiến hành tu hành, nhưng hắn tuyệt đối không có cái điều kiện này.

- Thiết bị tu hành của Anh Hùng Điện kiêu ngạo cả Long vực, yêu cầu trắc nghiệm cũng coi đây là cơ sở, hắn không tiến hành tu hành theo trình độ của Anh Hùng Điện, nhất định không thể đạt được loại ưu.

Trong lòng Đô Nguyệt thầm nghĩ vậy, hắn suy đoán như vậy cũng không sai một chút nào.

Nếu như người trước mắt không phải là Giang
Thần.

Đám người Tuyết Mi Đại trưởng lão giật mình với biểu hiện của Ứng Vô Song, trong lòng lại đang phỏng đoán có phải là có quan hệ tới thiết bị tu hành mà Giang Thần làm ra hay không.

Nếu như đúng là như vậy, xung kích mang đến sẽ không nhỏ hơn so với phương pháp kỳ mạch khai phá.

Cũng chính là bởi vì quá kinh người cho nên bọn họ không muốn tin tưởng Ứng Vô Song mới tu hành được nửa tháng lại đạt được loại ưu ở ba hạng mục.

Hiện tại Giang Thần trắc nghiệm, rất có thể sẽ đưa ra đáp án cho bọn họ.

- Kỳ thực Giang Thần không cần trắc nghiệm, vừa nãy Đô Nguyệt trưởng lão rất mất mặt, mục đích của hắn đã đạt đến.

- Đúng vậy, loại ưu ở ba hạng mục không phải là chuyện dễ dàng.

- Một khi không làm được, Đô Nguyệt trưởng lão sẽ lấy chuyện này để làm cho Giang Thần khó xử, cứu vãn tôn nghiêm của mình.

Các đệ tử Kiếm Minh ở đây rất ít, vì vậy ác ý đối với Giang Thần cũng không nhiều, hơn nữa những câu nói kia của Đô Nguyệt đã làm cho bọn họ khó chịu, vì lẽ đó tất cả đều tiếc hận thay cho Giang Thần.

Giang Thần đứng ở bên cạnh vại nước, lòng bàn tay đặt sát lên trên mặt nước, động tác giống như Ứng Vô Song vừa nãy.

Chỉ là vẻ mặt của hắn rấ tlaf trấn định, tay cũng rất là vững vàng.

Nghĩ đến việc đây là lần thứ nhất hắn trắc nghiệm, trong lòng Ứng Vô Song rất hắn mạnh mẽ.

- Lên.

Thiên chi hoàn vận chuyển, sóng gợn lập tức xuất hiện, tốc độ cực nhanh, khuếch tán từng vòng từng vòng, tiếp theo từ từ xoay tròn.

Ô ô!

Không tới một giây, nước đã sôi trào mãnh liệt, động tĩnh không nhỏ.

Đương nhiên, mọi người đã bắt đầu lo lắng liệu nước có thể bắn ra hay không, một khi như vậy sẽ là thất bại.

Nước dâng lên cao, chỉ thiếu một chút đã làm cho tất cả mọi người đều căng thẳng không thôi.

Có điều rất nhanh bọn họ đã phát hiện ra mình bị Giang Thần chơi đùa, bất kể mạo hiểm như thế nào thì nước cũng không tung ra, tất cả tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.

Chờ đến khi Giang Thần thu tay lại, dòng nước đã xoay chuyển được bốn mươi chín vòng, lần nữa phá vỡ ghi chép.

Không chút nghi ngờ nào cả, thành tích đã được liệt vào loại ưu.

Không cho người khác thời gian phản ứng, Giang Thần đi tới trụ đồng, tiến vào trong phạm vi năm thước.

Ứng Vô Song lại nhìn thấy tâm tình của Giang Thần không chút biến đổi, trái lại sắc mặt còn rất bình tĩnh, trực tiếp vung tay lên.

Một chưởng nhìn như thường thường không có gì lạ, thế nhưng động tĩnh lại không nhỏ hơn so với nàng.

- Thiên nhân hợp nhất.

Ứng Vô Song nhớ tới điểm này, người nắm giữ trạng thái như thế này quả thực không cần bức bản thân phẫn nộ thì mới có thể bạo phát.

- Lại là loại ưu!

Đám người mới phục hồi tinh thần lại từ trong kết quả hạng mục trắc nghiệm thứ nhất cùng nhau há hốc mồm.

Không chút nghi ngờ nào cả, biểu hiện của Giang Thần so với Ứng Vô Song còn chói mắt hơn nữa.

Kết quả hạng mục trắc nghiệm cũng đã không có gì bất ngờ nữa.

Lập tức, tất cả mọi người đều nhìn về phía Đô Nguyệt.

Hắn, đã giải thích hoàn mỹ cái gì gọi là nâng tảng đá lên tự đập vào chân của mình.

Rõ ràng đã đủ mất mặt rồi mà còn ngại không đủ, gọi Giang Thần lại, còn muốn vả miệng ở trước mặt mọi người.

Sau khi kết quả hạng mục cuối cùng xuất hiện, mặt của Đô Nguyệt đã tái mét, bờ vai khẽ run.

- Đô Nguyệt trưởng lão, mời.

Giang Thần đi về phía hắn, cười nói.

- Ta, giết ngươi!

Đô Nguyệt đã triệt để mất đi lý trí, rốt cục đã không nhịn được nữa mà muốn dùng thực lực để bộc phá ra sự uy phong trưởng lão của mình.

Nhưng hắn đã quên, ở cách đó không xa lại có một đám Đại trưởng lão đang đứng đó. Sau khi bọn họ chứng thực suy đoán trong lòng, ánh mắt nhìn Giang Thần đã giống như là đang quan sát một khối vàng vậy.

- Dừng tay!

Mấy vị Đại trưởng lão cùng kêu lên, tiếng hét lớn chẳng khác nào sấm sét.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện