Thần Võ Chiến Vương

Chương 333: Nã pháo!


trước sau

Ánh kiếm hóa thành cầu vồng thế không thể đỡ, quét ngang tám phương, phong kiếm của An trưởng lão không có chút lo lắng bị phá vỡ, ngay cả chỗ trống để né tránh cũng không có.

- Trong thời gian nửa năm, hắn đã mạnh như vậy rồi sao?

An trưởng lão sợ hãi không thôi, kiếm của nàng đang không ngừng chấn động, cánh tay lại bị một luồng lực lượng hùng hậu bẻ gẫy.

Sau đó, nguồn lực lượng này không dừng lại mà kéo tới ngực của nàng.

- Giang Thần, ngươi muốn giết hại trưởng lão trong môn phái sao?

An trưởng lão kêu to, dường như nàng đã quên nàng mới là người ra sát chiêu trước.

- Một Thông thiên cảnh giai đoạn sơ cấp, không xứng là trưởng lão của Giang Thần ta.

Kiếm của Giang Thần không dừng lại mà xuyên qua ngực của nàng, cắt đứt sinh cơ của nàng.

Thân thể của An trưởng lão cứng đờ, sau khi Xích tiêu bạt kiếm rời khỏi thân thể của nàng, cả người nàng mềm nhũn, không có một tia khí lực nào cả, thân thể không khống chế được mà rơi xuống phía dưới.

- Mạng ta cứ như vậy chấm dứt hay sao?

Cảnh vật trước mắt rơi vào trong bóng đêm, nhưng An trưởng lão vẫn không kịp phản ứng lại, không nghĩ tới tử vong sẽ đến đột nhiên như vậy.

Nói đúng ra, xưa nay nàng chưa từng nghĩ mình sẽ mất mạng ở trong Thiên Đạo môn.

- Giang Thần, ngươi thật là to gan!

Ba vị Thái Thượng trưởng lão giận tím mặt, An trưởng lão chết ở trước mặt của bọn họ, đây là bọn họ bất lực.

Khi bọn hắn quản giáo Thiên Đạo môn xảy ra chuyện như vậy, lại là bọn họ thất trách.

Đương nhiên, chuyện này đều phải trách tội lên trên người của Giang Thần!

Ba vị Thái Thượng trưởng lão đồng thời làm khó dễ, kình khí lan tràn, đám người đứng xem không còn dám đứng ở trên không trung nữa mà vội vã trở về mặt đất.

Khi lần nữa ngẩng đầu nên, phát hiện ra lúc này vốn đang là giữa ban ngày lại trở nên mây đen dày đặc, như là đêm đen.

- Giết!

- Giết!

- Tru diệt người này!

Ba vị Thái Thượng trưởng lão vừa ra tay, trong phạm vi trăm dặm đều chịu ảnh hưởng, giữa bầu trời có gợn sóng vô hình dập dờn, ẩn chứa lực lượng rất đáng sợ.

Khó có thể tưởng tượng được Giang Thần bị vây quanh sẽ phải chịu áp lực lớn bao nhiêu ở trên người.

Có điều, mọi người lập tức tỉnh ngộ lại, Giang Thần đã không phải cùng một cấp bậc với bọn họ, cũng là cường giả Thông thiên cảnh.

- Ba người Ngũ Thịnh, Liễu Kiếm Thanh, Vạn Dạ là nhóm người vừa trở thành Thái Thượng trưởng lão, thực lực không sánh được với Thiên đạo Tam Thanh, thế nhưng cũng đều là Thông thiên cảnh tầng bốn, tầng năm.

- Đồng thời ra tay, Giang Thần không có cách nào chống lại được.

- Làm sao lại lập tức biến thành như vậy, tất cả đều không nể mặt mũi, không để ý tới sinh tử.

Các đệ tử xem trò vui ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, tất cả đều không nghĩ ra, trước đây mặc kệ xảy ra xung đột ra sao thì đều có một thái độ, không chết.

Vậy mà hôm nay, sát khí ngút trời, không thể hóa giải được.

Ở Thiên Đạo môn có không ít đệ tử có hảo cảm đối với Giang Thần âm thầm lo lắng, đương nhiên cũng có người cười trên sự đau khổ của người khác.

- Ba vị trưởng lão, trước tiên không nói các ngươi không phải là đối thủ của ta, các ngươi nhất định phải ra tay với ta sao?

Giang Thần hỏi.

- Ồ?

Ba người Ngũ Thịnh, Liễu Kiếm Thanh, Vạn Dạ giao lưu ánh mắt, sát ý không giảm, có điều cũng không vội vã động thủ.

- Ngươi giết chết trưởng lão đồng môn ở trước mặt mọi người, chúng ta có đủ lý do để giết ngươi!

Ngũ Thịnh quát lên.

- Điểm ấy, ta chẳng muốn tranh luận, chỉ là ta sẽ không đứng lại để người ta giết đâu.

- Rõ ràng thực lực của ngươi mạnh như vậy, có thể dễ dàng hóa giải sát chiêu của đối phương, tại sao nhất định phải lạnh lùng hạ sát thủ cơ chứ? Rõ ràng là ngươi dùng việc công trả thù riêng!

Liễu Kiếm Thanh quát lên.

Lời này làm cho không ít người nghe thấy nhíu chặt mày lại, chỉ cảm thấy buồn nôn.

- Thiên Đạo môn có thể có Thái Thượng trưởng lão như vậy, thực sự là làm cho người ta thất vọng.

Giang Thần nói ra ý nghĩ trong lòng của mọi người, cũng lấy ra lệnh bài Thiên Đạo môn của bản thân, nói:

- Ta sát hại trưởng lão trong môn phái, chính ta sữ tự mình trục xuất mình ra khỏi Thiên Đạo môn.

Nói đoạn, lệnh bài ở trong tay hắn hóa thành bột phấn.

- Ngươi cho rằng làm như vậy thì sẽ không bị bất kỳ trừng phạt nào hay sao?

Vạn Dạ lạnh lùng nói.

Giang Thần cũng không lo lắng mà lấy ra một tấm lệnh bài khác, nói:

- Chuyện ở trên người các ngươi, tùy các ngươi nói thế nào cũng được, có công chính hay không, Anh Hùng Điện sẽ kiểm chứng thay cho đệ tử của bọn họ.

Hắn vừa nói, toàn trường yên lặng.

Chờ đến khi kịp phản ứng lại lời này của Giang Thần, trên dưới Thiên Đạo môn như sôi sùng sục.

Có người nghi hoặc, có người khiếp sợ, cũng có người kinh hỉ.

Nghi hoặc là những đệ tử không biết tới Anh Hùng Điện kia.

Khiếp sợ, là người biết Anh Hùng Điện là tồn tại ra sao, loại người này đại đa số là trưởng lão.

- Cái gì?

Ba vị Thái Thượng trưởng lão cũng há hốc mồm, sát ý như là khí cầu xì hơi, văn chương rất là trôi chảy.

Giang Thần đi tới Thánh Viện tiến tu, cũng là đại diện cho thân phận đệ tử Thiên Đạo môn đi vào.

Thiên Đạo môn xử phạt Giang Thần, Thánh Viện không thể nói gì cả.

Thế nhưng nếu như là Anh Hùng Điện, như vậy sẽ là chuyện khác.

Ở nơi như là Anh Hùng Điện, tùy tiện mang một đệ tử đi ra thì cũng có khả năng có được thực lực của ba vị Thái Thượng trưởng lão Thiên Đạo môn như Ngũ Thịnh, Liễu Kiếm Thanh, Vạn Dạ.

- Coi như là như vậy thì ngươi cũng không thể tùy tiện giết người.

Ngũ Thịnh nói một câu, âm thanh rất nhỏ, lực lượng không đủ, giống như oán phụ vậy.

- Ài, ai muốn giết ta, ta sẽ giết kẻ ấy, các ngươi nên vui mừng vì mình không ra tay đi.

Giang Thần nói.

Nghe vậy, ba người Ngũ Thịnh
không phục, bọn họ rất là kiêng kỵ Anh Hùng Điện, thế nhưng sao đối phương lại nói giống như mình còn có thực lực có thể thắng được bọn họ vậy?

Điều mà bọn họ không biết chính là, Giang Thần muốn giữ lại khí lực để đối phó với Ninh Hạo Thiên, nếu không, hắn có thể đánh tan ba người này rồi.

- Tránh ra đi.

Giang Thần lại nói.

Thiên Vương Phong vẫn chưa hoàn toàn bị hủy, hắn còn phải tiếp tục ra tay nữa.

- Cái này thì không được!

Thái Thượng trưởng lão không lùi, Ngũ Thịnh lại nói:

- Coi như ngươi là người của Anh Hùng Điện thì cũng không có quyền phá hoại Thiên Đạo môn ta!

- Như vậy Ninh Hạo Thiên phá hoại Xích tiêu phong của ta thì sao? Ta nghĩ trước đó các ngươi đều đang âm thầm quan sát chứ?

Giang Thần hỏi.

Ba người không nói được thành lời, chỉ hừ lạnh một tiếng, cứng rắn nói:

- Có chúng ta ở đây, ngươi không được tùy ý làm bậy.

- Không sai, chắc chắn Thiên Vương Phong sẽ không bị ngươi hủy diệt được!

- Nếu ngươi không phải là đệ tử Thiên Đạo môn thì mau chóng rời khỏi đây cho ta!

Thứ bọn họ kiêng kỵ chính là Anh Hùng Điện, không phải là bản thân Giang Thần.

Nếu như Giang Thần có bối cảnh khác, bọn họ sẽ không giết, nhưng cũng phải bắt lại, lại phế rồi ném về, lấy chuyện này để thể hiện ra sự uy phong của Thiên Đạo môn.

Địa vị của Anh Hùng Điện quá cao, đặc biệt là những người chưa tiếp xúc qua như là Hỏa vực, chỉ hiểu được từ bên trong tin đồn mà thôi.

Chính là bởi vì như vậy cho nên bọn họ mới không dám làm xằng bậy.

Nhưng mà, Giang Thần muốn hủy diệt Thiên Vương Phong ở ngay trước mặt bọn họ, bọn họ tuyệt không thể ngồi yên không để ý đến, đặc biệt là còn có nhiều đệ tử nhìn như vậy.

- Các ngươi, thật sự muốn ngăn cản ta sao?

Giang Thần lạnh lùng nói.

Người quen biết hắn đều biết xưa nay hắn không phô trương thanh thế, sau khi nghe thấy hắn nói như thế cũng ngừng thở, chờ đợi biểu hiện của hắn.

- Có bản lĩnh gì thì cứ xuất ra đi!

Liễu Kiếm Thanh nói.

- Tốt.

Giang Thần đáp một tiếng, nhưng ở trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, hắn xoay người rời đi, biến mất không còn tăm hơi đâu nữa.

- Chuyện này...

Rất nhiều người đều không kịp phản ứng lại, không biết đã xảy ra chuyện gì.

- Xem ra, đệ tử của Anh Hùng Điện, cũng chỉ như vậy mà thôi.

Các Thái Thượng trưởng lão thầm thở phào một hơi ở trong lòng, Giang Thần yếu thế, làm cho bọn họ do dự có nên bắt hắn lại rồi nói sau hay không.

Dù sao, cũng đã chết một trưởng lão.

Nhưng nghĩ tới các loại tin tức về Anh Hùng Điện, bọn họ lại không dám hạ quyết tâm.

- Giang Thần.

Văn Tâm cũng cảm thấy đầu óc mơ hồ, đi theo Giang Thần ra ngoài Thiên Đạo môn, thấy vẻ mặt hắn, nàng nói:

- Giang Thần, không cần miễn cưỡng mình, dù sao cũng là ba vị...

Vốn nàng tưởng rằng Giang Thần là bất đắc dĩ nổi giận rời đi, nhưng mà, nàng lại đột nhiên sửng sốt.

Một chiếc thuyền mà từ trước tới nay nàng chưa từng gặp qua xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng.

Nàng theo Giang Thần đi lên trên thuyền thì đã nhìn thấy trên boong thuyền có một cái ống rất dài đang di chuyển.

Nàng quan sát một hồi lâu mới phát hiện ra đây là một cái đại pháo!

Ở xung quanh Thiên Vương Phong, sau khi Giang Thần rời đi, mọi người cũng cảm thấy vô vị, bắt đầu tản đi.

- Còn tưởng rằng Giang Thần này có thể làm ra được chuyện gì lớn, hóa ra vẫn phải cong đuôi làm người.

- Đối mặt với ba vị Thái Thượng trưởng lão, ngoại trừ phóng đại lời nói ra cũng không có bản lĩnh gì cả.

- Chà chà, Giang Thần hắn còn tưởng rằng Thiên Đạo môn còn như nửa năm trước sao? Ninh sư huynh... Hả? Xảy ra chuyện gì?

Các đệ tử đang sôi nổi nghị luận đột nhiên phát hiện một cái bóng tối to lớn đang bao phủ mặt đất.

Sau khi bọn hắn ngẩng đầu, phản ứng cũng giống như khi những người khác nhìn thấy chiến thuyền vậy, không kìm lòng được há hốc miệng, rồi lại không nói ra lời.

Ong ong ong!

Đáng sợ nhất đó ở trên cái boong thuyền kia lại có một đạo ánh sáng màu lam óng ánh bay lên, nương theo đó là tiếng vang như tiếng sấm vang lên.

Sau khi ánh sáng màu lam đạt đến trình độ chói mắt, ầm một tiếng, một đám pháo năng lượng bắn ra, hướng về phía Thiên Vương Phong.

- Không được, chạy mau!

Cảm nhận được uy lực của một pháo này, ba vị Đại trưởng lão sợ đến mức tè ra quần, chạy trối chết.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện