Thần Võ Chiến Vương

Chương 493: Lý nhã cầm


trước sau

Quả nhiên không phải Tôn giả.

Đệ tử Thái Nhạc Môn nhìn thấy Giang Thần bên người Mộng Thủy Yên, trong mắt dần lộ ra hung quang, trong tay cầm lợi khí.

Chỉ là bọn hắn không quên lời mà sư tỷ mình đã nói, không vội động thủ, chỉ phong tỏa ngăn cản đường đi của hai người mà thôi. 

Lúc Mộng Phi Yên bị quát, nàng không vội đáp lại, trái lại còn lập tức nhìn về phía Giang Thần.

Quả nhiên, nàng đã nhìn thấy vẻ tức giận trên mặt hắn.

Vừa nãy nàng nói mình có ý đồ trộm lấy báu vật của Thái Nhạc Môn nhưng thất bại, cho nên mới không bị truy sát. 

Nhưng hiện tại Giang Thần mới biết hóa ra nàng đã đắc thủ, như vậy ý nghĩa sẽ không giống trước đó nữa.

Thái Nhạc Môn sẽ không để mặc cho nàng chạy trốn, cũng sẽ không chỉ điều động những đệ tử Thông thiên cảnh này.

Nếu như có Tôn giả ra tay, đây cũng là chuyện rất bình thường. 

Hắn đã bị nữ nhân này kéo xuống nước, hơn nữa rõ ràng nàng ta cố ý.

Cho dù Mộng Thủy Yên có khuôn mặt xuất sắc và vóc người mê người, thế nhưng bằng vào phần tâm địa này, thực sự không ra sao cả.

Có điều nhìn dáng vẻ đương nhiên của nàng, Giang Thần không cũng rõ có phải người của Thiên Hà giới đều như vậy hay không nữa. 

- Ân oán giữa các ngươi và nàng cứ tính toán trước đi, ân oán của các ngươi và ta, lúc khác tính tonas đi.

Giang Thần lùi về phía sau kéo ra một khoảng cách lớn, nói:

- Nếu như các ngươi ra tay với nàng, ta sẽ không giúp đỡ, còn các ngươi muốn báo thù, cứ đến, sinh tử sẽ theo mệnh trời. 

Lời này của hắn đã làm cho người Thái Nhạc Môn không tìm được manh mối, không rõ hắn đang chơi trò xiếc gì nữa.

- Ta nói này, dù sao cũng phải động thủ, ngươi cần gì phải làm như thế chứ? Không chừng ta có thể phân báu vật của Thái Nhạc Môn cho ngươi mà?

Mộng Thủy Yên oán giận nói. 

- Giang Thần ta không cần phải đi trộm đồ.

Giang Thần lạnh lùng nói.

Hắn rất không thích nữ nhân này dùng tiêu chuẩn của mình để nhìn người khác. 

- Ta đã nói rồi, cái này cũng là do Thái Nhạc Môn cướp đi từ trong tay người khác!

Mộng Thủy Yên cũng rất tức giận, cho nên mới cường điệu điểm ấy với hắn.

Giang Thần chẳng muốn nhiều lời mà nhắm hai mắt lại. 

Các đệ tử Thái Nhạc Môn nghe thấy song phương cãi vã như vậy, không hiểu ra sao, nhưng cũng có chút động lòng.

Ba, bốn người chuyển động bước chân, áp sát về phía Mộng Thủy Yên.

- Này! 

Vẻ mặt của Mộng Thủy Yên rất lo lắng, nhìn về phía Giang Thần rồi hô to.

Có điều Giang Thần ngoảnh mặt làm ngơ, không nhúc nhích.

Đệ tử của Thái Nhạc Môn cũng yên lòng, cả đám liên ụtc phát động chiêu thức, giết về phía Mộng Thủy Yên. 

Đến lúc này, con mắt của Giang Thần mở ra tạo thành một cái khe, quan sát biểu hiện của Mộng Thủy Yên.

Đúng như lúc hắn vừa mới gặp được nàng, dựa theo Thăng Long bảng để tính, nữ nhân này ở giữa vị trí thứ mười và thứ hai mươi.

Người động thủ cũng không yếu bao nhiêu so với Hồ Phi, trên ống tay áo cũng có có bảy đồ vật được gọi là chiến hoàn. 

Mộng Thủy Yên hai mặt thụ địch, đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

- Ngươi thực sự thấy chết mà không cứu sao?

Mộng Thủy Yên cũng không kiên định thấy chết không sờn, lúc này vẫn còn hét lên với Giang Thần. 

Giang Thần nói:

- Ngươi là ngươi, ta là ta.

Nói thì nói thế nhưng Giang Thần vẫn có ý định ra tay, dù sao cũng có chút quen biết. 

- Dừng tay.

Lúc này, mắt thấy Mộng Thủy Yên sắp bị chém giết, trước khi Giang Thần động thủ, một nữ tử mặc áo lam bay tới.

- Không được! Là Lý Nhã Cầm! 

Mộng Thủy Yên không bởi vì đệ tử Thái Nhạc Môn thu tay lại mà vui mừng, trái lại trên mặt còn hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Bởi vì nếu như trước đó, Giang Thần ra tay thì còn có hi vọng.

Thế nhưng hiện tại coi như hắn ra tay cũng sẽ xong đời. 

Giang Thần chú ý tới chiến hoàn trên ống tay áo của nữ tử mặc áo lam kia là màu vàng, chỉ có một cái.

- Giao đồ ra đi.

Nữ tử mặc áo lam ở trên đỉnh đầu của hai người, mắt nhìn xuống hai người, ngữ khí lạnh nhạt để lộ ra cảm giác ngột ngạt rất lớn. 

- Thứ này không phải là đồ của Thái Nhạc Môn các ngươi!

Mộng Thủy Yên cắn chặt răng, khuôn mặt kiên nghị.

Đây là lần thứ nhất Giang Thần nhìn thấy vẻ mặt này ở trên mặt của nàng. 

- Như vậy thì ngươi đi chết đi.

Lý Nhã Cầm tiện tay vung lên, một đạo ánh sáng màu xanh từ trong ống tay áo của nàng bay ra, nhanh như chớp giật.

Mộng Phi Yên còn chưa kịp hít thở xong thì ánh sáng màu xanh đã đi tới trước ngực, là một thanh kiếm sắc bén! 

Keng!

Tiếng kim loại va chạm lanh lảnh vang lên, Giang Thần như một ngọn gió đi tới trước người của Mộng Phi Yên, cầm Xích Tiêu kiếm trong tay.

- Ta biết ngươi sẽ không bàng quan đứng nhìn như vậy mà, sư huynh! 

Mộng Phi Yên cao hứng kêu lên.

- Câm miệng!

Giang Thần tức giận nói. 

Khi lần nữa nhìn về phía Lý Nhã Cầm, trên mặt hắn có vẻ nghiêm túc.

Nữ tử này còn lợi hại hơn nhiều so với Ninh Hạo Thiên, là người mạnh nhất mà hắn gặp được ở trong các Thông thiên cảnh.

Mà ở Long vực, Ninh Hạo Thiên đã được xem như là hiếm thấy, Giang Thần hắn càng hiếm thấy hơn nữa. 

Sau khi đi tới Thiên Hà giới,
tùy tiện đã có thể đụng phải một người càng mạnh hơn nữa.

- Thật không biết khi ta đến Trung tam giới thì Tôn giả có thể trở thành trình độ bình thường của người trẻ tuổi hay không.

Giang Thần không nhịn được nghĩ vậy. 

- Không phải ngươi nói không ra tay sao?

Có đệ tử Thái Nhạc Môn nhìn về phía hắn rồi nói.

- Đó là ta nói với các ngươi. 

Giang Thần không phản đối cười nói.

Đệ tử Thái Nhạc Môn còn muốn nói nữa, nhưng Lý Nhã Cầm kia đã mở miệng.

- Vết thương kiếm trên người của Hồ Phi là ngươi để lại sao? 

- Đúng vậy.

- Trình độ kiếm pháp của ngươi đủ để thu được kim hoàn, ngươi giết chết Hồ Phi, như vậy thì thay thế hắn trở thành đệ tử của Thái Nhạc Môn đi.

Lý Nhã Cầm nói ra lời kinh người, không chỉ không dự định giết hắn, trái lại còn mời hắn gia nhập vào trong chín thế lực lớn. 

Trong thời gian ngắn chính Giang Thần cũng không phản ứng kịp được, hắn nói:

- Vậy sau này chỉ cần muốn gia nhập Thái Nhạc Môn các ngươi thì chỉ cần giết chết đệ tử môn phái các ngươi là được hay sao?

- Không phải bất kỳ người nào cũng có thể. 

Lý Nhã Cầm không giải thích thêm mà chờ đợi câu trả lời chắc chắn của Giang Thần.

- Hiện giờ ta rất bận, không có thời gian gia nhập Thái Nhạc Môn các ngươi.

Đi tới một trong chín thế lực lớn của Thiên Hà giới là Thái Nhạc Môn để tu hành, chuyện này rất là phù hợp với kỳ vọng của Nam Công và Thủy Nguyên đối với hắn. 

Có điều, đó không phải là điều mà Giang Thần muốn, hắn định đi khắp nơi Thiên Hà giới nhìn xem, sau đó nhanh chóng tìm được biện pháp hữu hiệu.

Hắn từ chối nằm ngoài dự đoán của Mộng Thủy Yên và đệ tử Thái Nhạc Môn.

Bọn họ rất muốn hỏi Giang Thần một câu, ngươi có biết mình đã bỏ qua cái gì hay không. 

Mộng Phi Yên đã nói với hắn địa vị của Thái Nhạc Môn ở trong Trung Châu, có thể trở thành đệ tử Thái Nhạc Môn, đó là chuyện không hề dễ dàng.

- Như vậy thì ngươi chết đi.

Lý Nhã Cầm cũng không phẫn nộ, Giang Thần không từ chối được bao lâu thì ánh sáng màu xanh tái hiện, lần này nó giống như một dải lụa, đến từ trên trời. 

Giang Thần không hề nói gì mà xoay người bỏ chạy.

Cũng không phải hắn sợ không đánh lại được Lý Nhã Cầm, chỉ là hắn lo lắng đánh bại Lý Nhã Cầm thì sẽ lại có người càng mạnh hơn nữa chạy tới.

- Ngươi! 

Điều Mộng Phi Yên giật mình chính là Giang Thần không mang theo mình, có điều phản ứng của nàng cũng không chậm, lập tức chạy theo ở phía sau.

Đệ tử Thái Nhạc Môn đuổi theo, tất cả đều bị Giang Thần trực tiếp xông ra ngoài.

- Có thể tránh thoát kiếm của ta sao? 

Lý Nhã Cầm không nhúc nhích, trái lại còn có chút xuất thần.

Võ học tranh tài, có thể làm giống như Giang Thần vừa nãy, trực tiếp xoay người bỏ chạy, dẫn đến ánh kiếm màu xanh thất bại đã nói rõ kiếm pháp của hai người chênh lệch rất lớn.

Có điều, loại phán đoán này là chưa tính toán cả Chiến đạo ở bên trong nữa. 

Dù sao Giang Thần có thể nhìn thấu, không cần Chiến đạo để phát huy ra uy lực gì cả.

Nếu như thực sự động thủ, ai ai thắng thua còn chưa chắc chắn được.

- Đuổi! 

Sau khi phục hồi tinh thần lại, Lý Nhã Cầm đuổi theo.

So với báu vật trên người Mộng Phi Yên, ánh mắt của nàng càng về trên người Giang Thần hơn nữa.

Nàng phải tranh tài, dùng kiếm pháp để tăng kiếm pháp của nàng lên! 

Có thể nói, Giang Thần làm cho nàng nhìn thấy mình ở Thông thiên cảnh còn có chỗ có thể tăng lên được.

Bởi vì trưởng lão môn phái đã nói rồi, kiếm pháp của nàng ở trong Thông thiên cảnh đã có trình độ cực hạn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện