Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Khi hắn nhảy lên đỉnh đầu Dư Ly, Dư Ly đã phát hiện ra hắn, đầu khổng lồ lắc lư một vòng, muốn dùng lắc lư kịch liệt để hất hắn xuống.
Áo choàng đen thuận thế nhảy xuống, chạy trốn rất nhanh, mà khi Lăng Kỳ Tuyết thấy hắn nhảy lên trên đầu Dư Ly để thu hút sự chú ý thì chủ động chạy đi.
Thầm khen tay chân của áo choàng đen này lưu loát, nếu chậm một giây, đoán chừng nàng cũng không chịu nổi nữa!
Áo choàng đen chạy về phía Lăng Kỳ Tuyết, đuổi theo nàng đồng thời phù lôi bạo nổ tung.
"Ầm!" Áo choàng đen nhảy một cái, bảo vệ Lăng Kỳ Tuyết thật chặt ở phía dưới.
Âm thanh lớn chấn đắc lăng kỳ tuyết cảm thấy màng nhĩ cũng phá, cũng không biết vào thời điểm mấu chốt bảo vệ nàng đấu bồng đen ra sao.
Áo choàng đen đứng dậy, Lăng Kỳ Tuyết cũng theo sát đứng dậy, ân cần hỏi thăm: "Ngươi không sao chứ?"
"Không sao!" Áo choàng đen gật đầu một cái, giọng nói có chút khàn khàn.
Lỗ tai của hắn cũng bị ảnh hưởng, không nghe rõ Lăng Kỳ Tuyết nói gì, nhưng đoán chừng là quan tâm, ngay lập tức khẳng định.
Lăng Kỳ Tuyết đứng lên, đi về phía chỗ Dư Ly, Dư Ly không có sừng chính là một con cọp bị nhổ răng, chỉ có thể mặc cho nàng xâu xé.
Nhìn Dư Ly mềm nhũn nằm dưới đất, lại sinh ra nhiều thương hại.
Chỗ sừng trên đỉnh đầu của nó bị một lỗ máu to thay thế, sừng đã bị nổ thành mảnh vụn, tan tác rơi xuống mặt đất, máu từ lỗ tai của nó không ngừng dừng lại.
Hình thể của nó quá lớn nên lượng máu rất dồi dào, dẫn đến máu chảy ra như là một sông máu nhỏ, chảy xuống chân nó, chiếu đỏ cả căn phòng.
Đôi mắt to như bánh xe cũng là buồn bã hơi cụp xuống, một giọt nước từ hốc mắt của nó rơi xuống.
Một phút trước nó vô cùng phách lối kiêu ngạo hung ác muốn giết nàng, sau một phút, vận mệnh của nó đã bị nàng và áo choàng đen nắm trong lòng bàn tay.
Điều này làm cho Lăng Kỳ Tuyết nhớ lại lúc mình mới vừa xuyên đến, ở thế kỷ hai mốt, nàng đã từng ngang ngược như vậy, cho đến khi xuyên qua, trở thành đồ phế vật, mình không thể nắm số phận trong lòng bàn tay, trong lúc lơ đãng, nước mắt ướt cả khuôn mặt.
Đang ở lúc Lăng Kỳ Tuyết tiếp tục nghĩ Dư Ly này đáng thương thì áo choàng đen phát hiện nàng có cái gì không đúng, ngón cái và ngón trỏ ở chỗ sống mũi của nàng búng tay một cái, Lăng Kỳ Tuyết cả kinh tỉnh lại.
Ngũ Hành Kiếm chỉ một cái, đâm vào mắt của nó.
Mặc dù thú này mất đi lực chiến đấu, nhưng vẫn có thể mê hoặc lòng người, nàng thiếu chút nữa thì gặp nó nói, nếu không phải là áo choàng đen nhắc nhở kịp thời, có lẽ bây giờ đã ở trong miệng Dư Ly nhét rất nhiều Phục Nguyên Đan rồi.
Quá ghê tởm!
Ở lúc lăng kỳ tuyết sắp đâm Ngũ Hành Kiếm vào mắt của Dư Ly, đột nhiên Dư Ly biến mất, vết máu trên đất cũng biến mất theo, chỉ còn lại một gian phòng lớn nhỏ như lúc trước, trong phòng có một cái bàn, trên bàn để mấy bình dược, Dư Ly như là một giấc mộng, tỉnh mộng, không có gì để lại cả.
Lăng Kỳ Tuyết đi đến vừa nhìn, đan dược trong lọ dược chỉ là đan dược cấp bậc Đan Vương, nàng cũng không có hứng thú. Cấp bậc đan dược này, chính nàng cũng có thể luyện chế được
Lăng Kỳ Tuyết ném bình dược cho áo choàng đen, nói: "Cảm ơn ân cứu mạng vừa rồi, những đan dược này tất cả đều cho ngươi, coi như là báo đáp với ngươi!"
Áo choàng đen nghiến răng ken két, coi như là báo đáp hắn, nữ nhân này vẫn trước sau như một không có lương tâm!
Chợt cởi áo choàng ra, lộ ra khuôn mặt bình thường không thể bình thường hơn.
Lăng Kỳ Tuyết vừa định hỏi: Ngươi là ai, sao ta nhớ ở trong Thập Lục Cường không có cấp bậc cao như vậy.
Ngay lập tức phát hiện tóc và da của hắn rất không bình thường, có một lớp như là dính lên, nhìn kỹ, thứ kia lại là mặt nạ da người dính lên!
"Ngươi là Đông Phương Linh Thiên!" Nàng kinh hãi lên tiếng.
Trừ con hàng này, Lăng Kỳ Tuyết không nghĩ ra còn có ai có thể làm ra loại chuyện như vậy, cho dù có lòng, cấp bậc cũng lực bất tòng tâm, phải biết rằng cấp bậc của Dư Ly vừa rồi ở cấp bậc Thánh Thú!
Lăng Kỳ Tuyết vừa nói xong, áo choàng đen xé mặt nạ da người dính trên mặt ra, lộ ra khuôn mặt tấm yêu mị khuynh thành.
Thật sự
là hắn!
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc thì Lăng Kỳ Tuyết lại cảm thấy chỗ sâu trong tim như bị cái gì hung hăng đâm xuống, kích thích từng trận sóng.
Mỗi lần nàng gặp nguy hiểm, xuất hiện ở trước mắt nàng đều là gương mặt này, còn có ánh mắt lạnh nhạt lại tình thâm kia.
Trong giây lát, hốc mắt của nàng hơi ẩm ướt.
Đông Phương Linh Thiên rất thỏa mãn thấy vẻ mặt kích động của Lăng Kỳ Tuyết, cuối cùng không có uổng phí một cuộc cứu nữ nhân này, ít nhất nàng vẫn có thể nhớ rõ hắn.
Nhất là nàng lập tức nói ra tên của hắn, một khắc kia, quả thật hắn cảm nhận được thân thể lâng lâng bay lên Thiên đường, chỗ ngực bị một loại gọi là hạnh phúc bao vây rất thỏa mãn.
Thì ra là, dưới tình huống không nhìn thấy mặt mũi chân thật, cảm giác bị một người lập tức nhận ra lại tốt đẹp như vậy, kì diệu không thể tả nổi!
Hai cánh tay thon dài duỗi một cái, chợt giữ chặt eo nhỏ mềm mại của Lăng Kỳ Tuyết, kéo nàng vào ngực của hắn.
Trời mới biết khi hắn mới vừa đi vào, thấy Lăng Kỳ Tuyết bị ma thú hút vào trong miệng thì đã khẩn trương thế nào.
Loại tâm tình này không thể nào nói rõ được, không ai có thể lĩnh hội, càng sẽ không nghĩ đến lúc sống còn có thể lĩnh hội một lần.
Vậy mà, hai người nam nữ trẻ tuổi này còn không biết, năm tháng nào đó sau này, bọn họ trải qua càng thêm tuyệt vọng tan nát cõi lòng hơn chuyện hôm nay, như là bị lửa địa ngục vô tình đốt cháy. . . . . .
Lăng Kỳ Tuyết bị Đông Phương Linh Thiên kéo vào trong ngực thì mới phát hiện, con hàng này lại thừa dịp nàng không chú ý chiếm tiện nghi của nàng, ngay lập tức đặt hai cánh tay ở trước ngực đẩy hắn ra.
Thật ra thì lực của nàng không đẩy được Đông Phương Linh Thiên ra, chỉ là Đông Phương Linh Thiên cũng không dám chọc giận Lăng Kỳ Tuyết, nếu không rất nhiều ngày sau, hắn đều nhận lạnh lùng từ Lăng Kỳ Tuyết, cái này còn khó chịu hơn giết hắn.
Đông Phương Linh Thiên bị đẩy ra hai bước khóe môi cong lên, cong lên thật cao, không quên chế nhạo nói: "Xem ra Tuyết Nhi thật sự rất nhớ ta, bằng không tại sao ở dưới tình huống không biết chuyện lập tức gọi tên của ta, đây chính là tâm ý tương thông trong truyền thuyết! Ta cũng đang suy nghĩ: Cho dù toàn đại lục không nhận ra ta cũng đều không sao, chỉ cần Tuyết Nhi lập tức có thể nhận ra ta thì được rồi."
"Ngươi nằm mơ đi, ta đây là lỡ lời, ai lại không có việc gì mà nhớ đến ngươi!" Lăng Kỳ Tuyết nhướng mày, đôi mắt trừng to như giận giữ.
Nàng cũng không hiểu tại sao, chỉ là, rất nhiều lần tính mạng ở giữa ranh giới sống chết, Đông Phương Linh Thiên như một thiên thần từ trên trời giáng xuống, sau đó cứu nàng.
Rồi sau đó, nàng có cảm giác quen thuộc, cảm thấy chỉ cần ở lúc nàng gặp nguy hiểm thì Đông Phương Linh Thiên nhất định sẽ xuất hiện.
Dĩ nhiên, nàng mới sẽ không nói cho Đông Phương Linh Thiên những thứ này.
Điều này cũng có thể lỡ lời, đánh chết hắn cũng không tin.
Đông Phương Linh Thiên quen nàng khẩu thị tâm phi, chỉ cười không nói, không khách khí thu bình dược trên bàn vào trong nạp giới.
Dù sao Lăng Kỳ Tuyết có rất nhiều đan dược, những thứ này cũng không cần, hắn không nhận lấy, Lăng Kỳ Tuyết vẫn có thể tìm cơ hội kín đáo đưa nhiều đan dược hơn cho hắn.