Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Hai người đối đầu không ai nhường ai, mặc dù không nói rõ, nhưng người có chút nhãn lực đều hiểu, quốc chủ không muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho Nam Cung Ngộ, mà Thanh Phong muốn uy hiếp quốc chủ truyền ngôi vị hoàng đế cho Nam Cung Ngộ.

Nam Cung Ngọc nghe hai người này không ai nhường ai, sắc mặt càng thêm nặng nề, vốn một Nam Cung Kình đã đủ hắn mệt mỏi liều mạng rồi, bây giờ nhiều hơn một tông môn, lần này Nam Lăng quốc nước càng lức càng đục rồi.

Nhưng hắn sẽ không thối lui khỏi, một nhà Lưu thị đưa sang Đông Tấn quốc đoán chừng bây giờ đã trở về rồi, nếu không phải có thể nhanh chóng khống chế được thế cục, sau này bọn họ trở về an toàn cũng không nhất định có thể bảo đảm.

Thanh Phong đều đã làm rõ lời nói, quốc chủ cũng định nói thẳng thắn: "Người trẫm kế nhiệm nối nghiệp là....."

"Nam Cung Ngộ!"

Thanh Phong trực tiếp đón lấy lời nói của quốc chủ, không cho ông ta bất cứ cơ hội nào.

Lời của ông ta vừa ra, cả triều đình lập tức yên lặng như tờ, đây là tranh phong giữa quốc chủ và trường lão tông môn ởbọn họ những tôm tép này coi như nhiều lời cũng vô dụng, hơn nữa, làm đại thần trong triều, bọn họ có bao nhiêu người trong gia tộc phục vụ ở trong tông môn, hoặc là đệ tử ngoại môn trong tông môn, đắc tội tông môn thật sự không sáng suốt.

"Ngươi đừng khinh người quá đáng!" Khuôn mặt quốc chủ cũng không còn nụ cười cứng ngắc nữa, thay vào đó là một khuôn mặt xanh mét.

"Quốc chủ cũng biết khinh người quá đáng? Hừ! Nói cho ngươi biết, đồ nhi của bản đan sư nhất định phải lấy được tốt nhất!" Thanh Phong nói công chính liêm minh, như toàn bộ đều suy
nghĩ cho đồ đệ của ông ta vậy, trong lòng lại cười thầm: Chờ Nam Cung Ngộ làm quốc chủ, ông ta có thể thao túng lấy nhiều tài nguyên của Nam Lăng quốc hơn.

"Đây là quốc sự của Nam Lăng quốc ta, xin nhị trưởng lão đừng xen vào."

"Đây là liên quan đến đồ đệ của ta, ta nhất định phải quản!"

Quốc chủ không tranh hơn thua với Thanh Phong, nhưng cũng không dám trực tiếp gọi đội thị vệ đến ném ông ta ra ngoài.

Cãi nhau một chút sau này vẫn còn có thể thương lượng lại, nếu trực tiếp gọi người đến động thủ, sau này sẽ là tử địch, hoàn toàn đắc tội với Thanh Đan Tông.

Trong triều đình, tiếng hai người tranh luận liến thoắng không ngừng, vẫn không thể nào nói ra kết quả.

Nhưng ở đây đều đã nghe ra, hai người này một che chở cho Nam Cung Kình, một che chở cho Nam Cung Ngộ, duy chỉ không có người che chở cho Nam Cung Ngọc.

Loại người một mình chiến đấu hăn hái không phải một hai lần, Nam Cung Ngọc cũng học được lạnh nhạt, nói cho cùng dựa vào tín nhiệm, thì duy nhất đáng dựa chính là mình.

Cũng không biết hai người tiểu hài tử giằng co bao lâu, tranh đến mức đại thần tuổi hơi lớn đã không ngừng ngáp, thấy buồn ngủ.

Lúc này, một giọng nói già nua hùng hậu từ cửa đại điện truyền đến: "Trong triều đình, tranh cãi ầm ĩ còn thể thống gì nữa!"

Trong lòng Nam Cung Ngọc vui vẻ, người đến là lão tổ Nam Cung hắn thích nhất!

Lão tổ đến cho dù hắn không có năng lực tranh ngôi vị quốc chủ, nhưng cũng có thể áp chế lòng riêng 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện