Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 32: Một hai ba ngã


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Lăng Kỳ Tuyết cũng đang tự hỏi vì sao độc của nàng vẫn chưa có hiệu lực!

Theo lý thuyết, tu vi của Đặng Ngọc Lan cao, sức chống cự với chất độc cũng cao, sẽ không dễ dàng trúng độc là chuyện thường xảy ra, nhưng những nha hoàn và ma ma bà ta mang đến kia hẳn là không có thực lực như bà ta, vào lúc này phải độc phát rồi chứ.

Chẳng lẽ là không có đốt cháy, chỉ dùng nhiệt độ bức ra độc, độc tính không mạnh bằng đốt cháy thả ra?

Đang ở lúc Lăng Kỳ Tuyết vắt hết óc nghĩ vì sao độc dược không có hiệu lực thì nha hoàn và ma ma Đặng Ngọc Lan mang tới, một người tiếp một người ngã xuống.

Ngay cả Lăng Kỳ Vân đang cuộn tròn trên mặt đất cũng nằm yên không nhúc nhích, chỉ còn lại một người là Đặng Ngọc Lan đứng có chút lay động, tinh thần hoảng hốt, xem ra cũng không chống đỡ được bao lâu.

"Một, hai, ba ngã!" Lăng Kỳ Tuyết nghịch ngợm chạy đến trước mặt của bà ta, ngón tay chạm vào trán của bà ta một cái.

Chỉ là, nàng lại buồn bực, "Thi thể" trên đất này nàng nên xử lý như thế nào mới được!

Đặng Ngọc Lan mà tỉnh nhất định là sẽ không bỏ qua cho nàng, mặc dù bây giờ nàng không còn e ngại bà ta, nhưng Lăng Nhạc sau lưng bà ta và nương gia không phải ngồi không, cao thủ không phải ít.

Lăng Kỳ Tuyết cẩn thận nhớ lại Đặng Ngọc Lan tỉnh lại khi đó lại cười gian, suy đoán tâm tư của bà ta, đôi mắt to tròn trong suốt chuyển động một cái, nảy ra ý hay.

Vỗ bụi bặm dính trên y phục vừa lăn lộn trên mặt đất, ngẩng đầu bước ra ngoài tiểu viện, đi tới trước cửa thư phòng của Lăng Nhạc.

......

Lăng quản gia vẫn ngăn cản nàng như lần trước, chỉ là, lần trước chính mắt
thấy tình trạng bi thảm Lăng Kỳ Vân bị Lăng Kỳ Tuyết bóp cổ, ông không dám phách lối như lần trước nữa, mà hơi khách khí một chút nói: "Đại tiểu thư, lão gia đã phân phó không cho quấy rầy, xin đừng khiến tiểu nhân khó xử."

Giọng điệu của ông ta đầy khách khí, nhưng mà, vẻ mặt lại bán đứng nội tâm của ông, khóe mắt khẽ liếc, không đặt Lăng Kỳ Tuyết nàng ở trong mắt chút nào.

Lăng Kỳ Tuyết nghĩ: Mắt chó vốn thấp như ngày thường, tất nhiên muốn nhìn người thì mới nhìn, ngươi có so đo với nó vì sao ánh mắt nó nhìn ngươi không tốt sao?

"Ngươi nhanh nói với lão gia nhà ngươi, ta có chuyện quan trọng muốn nói chuyện về bảo vật của mẫu thân ta với ông ấy, nếu như bỏ lỡ, trách tội xuống, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi chuyện rất quan trọng!" Lăng Kỳ Tuyết hừ lạnh, nếu không phải nhìn Lăng quản gia bình thường đi theo bên cạnh Lăng Nhạc, cũng không có thời gian bắt nạt nguyên chủ, nàng sẽ không dễ nói chuyện cứ buông tha cho ông ta như thế này.

Lăng quản gia ở bên cạnh Lăng Nhạc nhiều năm, tự biết Lăng Nhạc vì bảo vật của mẫu thân Lăng Kỳ Tuyết nên mới nuôi nàng, nghe vậy như một con khỉ chui vào trong thư phòng.

Chỉ chốc lát sau, giọng nói trầm thấp của Lăng Nhạc ở trong thư phòng truyền ra: "Vào đi!"

Tiên sư cha mày!

Lăng Kỳ Tuyết thầm mắng, là ngươi muốn lấy được bảo vật cũng không phải là ta, làm như bắt ngươi phải nhận không 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện