*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng mà hôm nay, ở trên người Lăng Kỳ Tuyết, hắn nhìn thấy một loại nghị lực uy vũ không khuất phục của võ giả, đối mặt với cao thủ có cấp bậc cao hơn mình, nàng không sợ hãi mà nghênh đón, thậm chí đánh chết một cao thủ Nguyên Vương.
Với năng lực của Lăng Kỳ Tuyết, bỏ lại hắn một mình bỏ chạy cũng không phải là việc khó, nhưng mà, nàng là một phế vật lại ở chỗ này liều mạng với ảnh vệ!
Dũng khí và chính nghĩa của Lăng Kỳ Tuyết đã kích động một tia nhiệt huyết của nam nhi còn sót lại cuối cùng sâu trong nội tâm của hắn!
Hắn không thể ngồi nhìn Lăng Kỳ Tuyết chiến đấu một mình, trong phòng đấu giá Như Ngọc hắn có mời tới cao thủ cấp bậc Nguyên Vương, thực lực của bọn họ cao siêu, căn bản không sợ người trong hoàng thất, chỉ cần có năng lực trả giá cao cho bọn họ, dù là người trong hoàng thất đến gây rối, bọn họ cũng sẽ không chút khách khí đuổi ra ngoài.
Bên này, bằng vào bộ pháp Huyễn Phong Vô Ảnh Cước của Lăng Kỳ Tuyết luôn là có thể tránh thoát công kích nguy hiểm của ẩnh vệ thứ hai, nhưng mà trong lòng Lăng Kỳ Tuyết đã hiểu rõ, tiếp tục như vậy, nàng không phải là không thất bại!
Phải nghĩ biện pháp!
Tất nhiên độc dược là không phải vẩy kim tệ ra, mà cho dù có hữu dụng hay không, trước tiên vung ra rồi nói, ai có thể bảo đảm ảnh vệ hai sẽ không giống ảnh vệ thứ nhất, có những điểm yếu mà người ngoài không biết được.
Độc phấn bay đầy trời, mắt thường có thể thấy được trong không khí những bột phấn trắng nhỏ bay đầy trời, thái tử và Lăng Kỳ Tuyết vội vàng chạy ra ngoài phòng nghỉ, bọn họ đúng là đã thấy được độc này rất bá đạo, cao thủ Nguyên Vương sơ kỳ cũng có thể trúng chiêu, huống chi là bọn họ!
Trong phòng nghỉ chỉ còn lại Lăng Kỳ Tuyết và ảnh
vệ thứ hai gian nan đối phó với nhau, nguyên lực của ảnh vệ hai không ngừng đánh ở trên bức tường, ở trên bức tường vững chắc để lại một cái hố lớn nhỏ không đều.
Lăng Kỳ Tuyết có chút chật vật chạy ra ngoài, Nam Cung Ngọc chạy ra, nàng không có lý do gì để ở lại đây.
Mới chạy ra đến cửa, nguyên lực màu xanh lục của ảnh vệ thứ hai đã đánh vào trên ván cửa, cánh cửa ầm ầm sụp đổ, thiếu chút nữa đập lên trên người của Lăng Kỳ Tuyết, chưởng lực dư âm đánh vào trên người Lăng Kỳ Tuyết, nàng bị chấn động lảo đảo một cái, mắt thấy sẽ phải ngã xuống.
Lúc này Nam Cung Ngọc dẫn hai Nguyên Vương trấn giữ đến, ở dưới bày mưu tính kế của Nam Cung Ngọc, đỡ lấy Lăng Kỳ Tuyết đang lung lay sắp sụp đổ, không nói hai lời gia nhập chiến đấu!
Lăng Kỳ Tuyết lấy ra một viên Phục Nguyên Đan nuốt vào, ngồi ở trong góc hồi phục lại nguyên khí có chút rối loạn, Nam Cung Ngọc ở một bên vì nàng canh giữ.
Hai cao thủ trấn giữ đối một, ảnh vệ thứ hai rơi vào thế hạ phong, rất nhanh lộ ra thất bại.
Một bên, Lăng Kỳ Liên có chút lờ mờ nhưng nhìn ảnh vệ bị Lăng Kỳ Tuyết đuổi đến nhảy lên nhảy xuống: "Nếu là ta, đoán chừng sớm đã bị một chưởng của ảnh vệ đánh thành tro tàn rồi, chẳng lẽ phế vật này lấy được kỳ ngộ gì đó?"
Từ nhỏ Lăng Kỳ Liên đã sống ở Lăng phủ, đối với bảo vật của mẫu thân lăng Kỳ Tuyết khi còn sống cũng có nghe thấy.
Nước mắt trong mắt thu lại: "Ta phải nghĩ biện pháp lấy được những bảo vật kia!"
Nguyên lực của Nam Cung Kình bị Tiêu Nguyên