Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Nhìn từ ngoài, Ngũ Hành Kiếm không biết tốt hơn ban đầu Lăng Kỳ Tuyết từ trong bảo khố lấy ra gấp bao nhiêu lần, đáng tiếc dù tốt hơn nữa, xem ra vẫn chỉ là một thanh trường kiếm bình thường, cộng thêm khi thân kiếm không được ăn máu của Lăng Kỳ Tuyết thì luôn duy trì một cỗ bất động trời giáng lạnh nhạt, hơi thở gì đó cũng không có, rất dễ dàng bị người khác ngộ nhận chỉ là một chuôi kiếm bình thường.

Thái giám mặt âm u bẻ lại không được, cứ không tin, lại dùng sức bẻ.

Vẫn không có bẻ gãy được Ngũ Hành Kiếm, nên dẫn đến nóng tính.

Hét lớn một tiếng, hai ngón thay đổi mục tiêu trượt từ mũi kiếm xuống chuôi kiếm, muốn kiềm chế chắc tay của Lăng Kỳ Tuyết đoạt trường kiếm đến tay.

Phá kiếm Này từ lúc gỉ sắt loang lổ vẫn đi theo nàng, nhiều lần cứu nàng ở nguy hiểm ngay trước mắt, Lăng Kỳ Tuyết đã sinh ra tình cảm rất sâu với Ngũ Hành Kiếm.

Thấy thế cũng là liều mạng cầm chắc chuôi kiếm, cứ thể phòng ngự thái giám mặt âm u trắng trợn cướp đoạt.

Xung quanh vẫn có mười cung nữ thái giám, thấy đánh nhau, chẳng những không chạy đi kêu thị vệ mà tất cả vây lại, vây thành một vòng tròn, cố ý ngăn cản tình huống bên trong không để cho người bên ngoài thấy.

Thấy vậy lòng Lăng Kỳ Tuyết đã hiểu rõ, hoàng hậu này cũng dự liệu đúng ở trên đại hỗn chiến cơ hội giết nàng không lớn, đã sớm chuẩn bị kế hoạch a, kế hoạch b, thậm chí là kế hoạch c, như là một vòng tròn, một vòng tiếp một vòng, sẽ chờ nàng chui vào bên trong.

Chỉ là, Lăng Kỳ Tuyết cũng không lo lắng, bởi vì nàng có thể nhìn thấu cấp bậc của thái giám mặt âm u là Nguyên Vương đỉnh.

Nếu rất nhiều người là Nguyên Vương đỉnh thì có
lẽ nàng sẽ có một chút cố kỵ, nhưng chỉ một người thôi, mặc kệ trên người ông ta có lá bài tẩy gì, nàng đều có năng lực chiến một trận.

Trong hỗn loạn, Lăng Kỳ Tuyết lại quên mất sau khi từng giết chết sát thủ, đã tước được một bảo vật có thể che giấu thần thức công kích của kẻ địch.

Dưới tình thế cấp bách, Lăng Kỳ Tuyết một tay cầm kiếm, một tay ngưng tụ ra Hỏa Xà.

Truy Mệnh Hỏa Cầu am hiểu công kích khoảng cách khá xa, mà với đối thủ gần trong gang tấc, lực công kích Hỏa Xà là hữu hiệu trực tiếp nhất.

Hỏa Xà xì xèo ra lập tức xông đến lông mày của thái giám mặt âm u, nhưng mặc cho lửa mạnh, ông ta vẫn như là bị một lớp băng mỏng cách ly, cứ thế không bị đốt.

Lăng Kỳ Tuyết trợn tròn mắt, vốn cho là Thủy Độn Hỏa Xà đã lợi hại rồi, mà chiến kỹ này của thái giám mặt âm u lại cao hơn một bậc!

Nếu có thể học được thì tốt!

Được rồi, Lăng Kỳ Tuyết thừa nhận nàng còn có suy nghĩ thương nhân của đời trước, thấy đồ tốt lòng sẽ ngứa ngáy.

Lăng Kỳ Tuyết lập tức kiên trì, thấy Hỏa Xà không hình thành được công kích với thái giám mặt âm u, đành phải bỏ qua, nếu tiếp tục hao tổn như vậy, cuối cùng nàng chỉ biết hao hết nguyên khí, lại không chiếm được chỗ tốt.

Hỏa công không được, vậy thì Mộc công.

Lẩm nhẩm khẩu quyết, Lăng Kỳ Tuyết 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện