Tần Thiên đi khoảng một trăm mét là đến trung viện.
Theo tiếng gào thét điên cuồng của Phan Long, căn phòng đối diện mở ra, từ bên trong có bốn mươi tên áo đen lao ra.
Trong tay mỗi người đều cầm cung đã được cải tiến.
Bọn họ được huấn luyện nghiêm ngặt, sau khi mạnh mẽ tiến ra đã bắt đầu tản ra khắp nơi, vây Tần Thiên ở giữa như thủy triều.
Cung trong tay đều đồng loạt nhắm về phía Tần Thiên.
Cung tên đều là cung tên thép được đặc chế.
Có vết xe đổ phía trước, bọn họ không dám áp sát.
Mỗi người đều cách Tần Thiên mười mét.
Khoảng cách xa như vậy, cho dù tốc độ của Tần Thiên có nhanh đến đâu, cho dù hắn có thể ngẫu nhiên giết được một người cũng không làm gì được những người khác.
Bọn họ chỉ cần kéo tên trong tay, mũi tên thép sẽ lập tức được bắn ra với tốc độ rất nhanh, không thua kém đạn là bao.
Đơn giản mà nói, đây chính là khắc tinh của cao thủ.
Thấy Tần Thiên đứng yên bất động, Phan Long cho rằng hắn đang sợ hãi nên lại lần nữa đắc ý cười ha ha.
"Tên họ Tần kia, mở mắt chó của mày ra mà nhìn cho kĩ đi!"
"Mỗi một người bọn họ đều là cung thủ bách phát bách trúng!"
"Chỉ cần ông đây ra lệnh một tiếng, mày sẽ bị bắn thành con nhím."
"Bây giờ tao cho mày một cơ hội.
Quỳ xuống cầu xin tao đi."
"Không chừng tao sẽ vui vẻ rồi cho mày sống lâu thêm mấy ngày."
Sắc mặt Tần Thiên trầm xuống, hắn hơi dừng lại, sau đó lại lần nữa đi lên trước.
"Tên khốn!"
Phan Long không ngờ Tần Thiên lại không sợ hãi như vậy.
Hắn ta cắn răng nói: "Ai có thể bắn trúng hắn một tên tôi sẽ thưởng hai trăm vạn!"
"Nghe lệnh của tôi, bắn!"
Mệnh lệnh vang lên, tiếng tên bắn ra vang lên như tiếng ma quỷ kêu gào.
Bốn mươi hai mũi tên đen nhánh như lưỡi liềm đoạt mệnh lao vào phía Tần Thiên.
Mau tránh đi! Mục Phi Phi theo bản năng hét to một tiếng.
Cô ta thật sự không thể nhìn cảnh thê thảm kia được.
Nào ngờ trong màn hình không truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Tần Thiên.
Thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Chuyện gì xảy ra vậy, thời gian dừng lại sao?
Mục Phi Phi mở mắt, khi nhìn thấy cảnh tượng trên màn hình, cô ta không khỏi há miệng kinh ngạc.
Chỉ thấy Tần Thiên đứng yên, bốn mươi hai mũi tên đứng im, tất cả đều dính lên người hắn.
Nhưng mũi tên đều dừng bên ngoài quần áo không di chuyển thêm được nữa.
Nhìn kĩ mới thấy quần áo Tần Thiên phồng lên như có gió thổi.
Rốt cuộc đây là thế nào?
Trong căn phòng phía sau vang lên một tiếng ngạc nhiên.
Ồ, lại là cao thủ nội lực.
Một giọng nói trầm thấp khác vang lên: Tuổi còn trẻ mà có nội lực mạnh mẽ như vậy, đúng là không tầm thường.
Người khác nói: Xem ra nội kình ngoại phóng, sắp đạt đến trình độ siêu phàm.
Nhìn tiếp xem thế nào.
Bốn mươi người bắn cung cũng sợ đến ngây người.
Lúc phản ứng lại kịp, khi bọn họ chuẩn bị bắn mũi tên thứ hai.
Cơ thể Tần Thiên đột nhiên rung một cái.
Những mũi tên đang dính trên quần áo hắn bắn ngược lại như châu chấu.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên!
Bốn mươi người bắn cung gần như là trúng tên trong cùng một thời gian rồi ngã xuống mặt đất.
Căn phòng mới vang lên giọng nói kia cũng đồng thời phát ra tiếng rên.
Sau đó mọi thứ đều im lặng, không có ai nói thêm gì.
Dường như ai cũng bị thủ đoạn của Tần Thiên dọa sợ.
Sắc mặt Tần Thiên không chút thay đổi, hắn tiếp tục đi vào trong.
Phan Long khiếp sợ không nhúc nhích một lúc lâu mới phản ứng lại kịp.
Hắn ta thấy Tần Thiên đã đi đến viện thứ ba.
Hắn ta điên cuồng kêu lên: Đội cảm tử đâu!
Giết!
Giết hắn, tôi thưởng một trăm triệu!
Trong bóng tối có hai mươi người mặc áo đen đang ẩn nấp, ánh mắt họ trống rỗng, giống như máy móc không có cảm xúc nhảy về phía Tần Thiên.
Tốc độ của bọn họ không phải nhanh nhất, sức mạnh cũng không phải lớn nhất.
Nhưng lại là người khó đối phó nhất.
Vì bọn họ không sợ chết.
Những người này vốn đã sớm là người chết, Phan gia dùng đủ cách đã cứu được họ.
Dùng thuốc đặc trị điều trị, để bọn họ mất cảm giác đau đớn.
Giá trị sống duy nhất mỗi ngày của họ chính là lúc Phan gia cần thì chết cùng kẻ địch.
Chỉ cần đánh đổi mạng sống, vợ con họ sẽ nhận được một số tiền bồi thường lớn, không bao giờ cần lo lắng về miếng cơm manh áo.
Tần Thiên vung kiếm đâm vào ngực của người đối diện.
Người này không những không lùi lại mà ngược lại còn mượn sức của hắn để tiến lên, gã để kiếm đâm xuyên qua cơ thể, lao đến gần Tần Thiên hơn.
Dao găm sắc bén trong tay lặng lẽ đâm về