Tần Thiên quay về khách sạn Jayron.
Thời gian này không có người vào thuê phòng, tất cả khách hàng đều đã chìm vào mộng đẹp.
Cổng lớn khách sạn được bật đèn sáng trưng, nhìn vô cùng hào nhoáng.
Nhưng cũng rất yên tĩnh.
Ngay cả nhân viên được huấn luyện nghiêm chỉnh, qua một đêm trực cũng khó tránh khỏi việc mệt mỏi.
Đi đến tầng Tô Tô ở, ánh mắt Tần Thiên sáng lên.
Gió lạnh thổi qua thành viên đội Cô Lang, ai ai cũng trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Nhìn họ không những không mệt mỏi do một đêm đứng gác mà ngược lại tinh thần còn rất phấn chấn.
Với kinh nghiệm phong phú của mình, họ đều biết càng mệt mỏi thì kẻ thù sẽ càng nhân cơ hội tấn công.
Tần Thiên cảm thấy ấm lòng, hắn cười nói: Mọi người vất vả rồi.
Anh Thiên! Nhìn thấy hắn, Lãnh Phong vội vàng tiến lên đón.
Đêm qua Tần Thiên rời đi như ma vương, bọn họ cũng biết một mình hắn mạo hiểm rời đi thì nhất định sẽ có một trận đại chiến tàn khốc.
Sao rồi?
Anh Thiên, anh không bị thương chứ? Bọn họ quan tâm hỏi.
Nơi này là địa bàn của Phan gia.
Tần Thiên lại lẻ loi một mình, bọn họ cảm thấy hắn nhất định sẽ vô cùng vất vả.
Bị thương? Tần Thiên nhíu mày nói: Nghĩ gì vậy.
Tôi chỉ đi ăn lẩu thôi mà.
Lẩu? Lúc này Lãnh Phong mới ngửi thấy mùi lẩu trên người Tần Thiên, sắc mặt anh ta vô cùng kì diệu.
Không phải chứ anh Thiên.
Anh ta không thể tin được mà nói: Cả đêm anh không về là vì đi ăn lẩu sao?
Tại sao không? Tần Thiên cười nói: Cách nơi này không xa có một nhà hàng Hadilao, ăn cũng không tệ.
Quan trọng là mở 24/24.
Mọi người có muốn ăn thử không?
Mấy người Lãnh Phong nhìn nhau, vẻ mặt ai cũng vô cùng kì diệu.
Cuối cùng Lãnh Phong cười nói: Anh Thiên về là tốt rồi.
Chúng tôi tùy tiện đến nhà ăn ăn gì cũng được.
Lão Lục liếm môi, có chút không thỏa mãn nói: Lẩu có thể để đến lúc tan làm.
Vừa ăn vừa uống mới là sung sướng.
Tần Thiên cười nói: Lúc nào về tôi sẽ mang mọi người đến một nơi, đảm bảo ăn rất ngon.
Tôi sẽ giết một con chó hầm thịt cho mọi người ăn.
Thấy sắc mặt mấy người trở nên kì lạ, Tần Thiên không nhịn được mà nói: Sao vậy?
Đừng nói với tôi rằng mấy người đều là người yêu chó đấy nhé? Yên tâm, đồ chúng ta ăn đều là thịt cung cấp cho quán cơm.
Lão Lục nuốt một ngụm nước bọt nói: Anh Thiên, không yêu chó không được.
Nếu không Cẩu ca sẽ tức giận đấy.
Bây giờ toàn bộ công ty Thiên Thuẫn đều là người yêu chó.
Tần Thiên phản ứng lại kịp, hắn cười ha ha.
Vậy thì được, chúng ta ăn thịt dê.
Bây giờ tôi tuyên bố, công việc của mọi người kết thúc, mọi người có thể tan làm!
Rõ! Lãnh Phong nhận mệnh, anh ta vẫy tay mang mọi người đến nhà ăn.
Bọn họ đều biết, chỉ cần Tần Thiên trở về, họ sẽ không cần thiết ở đây nữa.
Lâm Tước ở trong phòng nghe thấy âm thanh ra mở cửa.
Tiên sinh, ngài về rồi.
Tần Thiên thấp giọng nói: Tình hình thế nào?
Lâm Tước thấp giọng nói: Vẫn chưa tỉnh.
Nhưng vẫn ngủ không yên, được một lúc lại giật mình tỉnh giấc một lần.
Ngài mau vào xem chút đi.
Tần Thiên vô cùng đau lòng, hắn biết lần này với Tô Tô mà nói đúng là một kiếp nạn.
Hắn đi vào phòng, Liễu Thanh đang co quắp mơ màng trên sopha.
Cô ta không giống Lâm Tước, không được huấn luyện chuyên nghiệp.
Nghe thấy tiếng động, cô ta mở to mắt ngồi dậy.
Nhìn qua thấy rất tiều tụy.
Tần Thiên thấy Tô Tô nằm trên giường sắc mặt tái nhợt.
Nhưng cũng may, hô hấp cũng được coi là ổn định.
Cảm ơn mọi người đã chăm sóc cô ấy thay tôi.
Bây giờ cứ giao cho tôi.
Hai người đến nhà ăn ăn chút gì đó đi, sau đó về phòng nghỉ ngơi là được.
Liễu Thanh đang muốn nói gì đó thì Tần Thiên đã thấp giọng nói: Cô biết đấy, tiếp theo còn rất nhiều công việc cần cô xử lí.
Liễu Thanh nghĩ đến tình trạng rối rắm hiện tại, lo lắng gật đầu.
Lâm Tước cũng rời đi, cô ấy nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Không được, anh đừng qua đây! Có lẽ bị tiếng động làm giật mình, Tô Tô vừa ngủ vừa hoảng sợ nói.
Tần Thiên nhẹ nhàng nằm xuống cạnh cô, dịu dàng ôm cô vào lòng, thấp giọng nói bên tai cô: Ngoan, không sao.
Anh là Tần Thiên, anh là chồng em.
Tất cả đều chấm dứt rồi.
Sau này anh sẽ không để bất kì ai làm em tổn thương nữa.
Chồng...!Tô Tô nghe thấy giọng