Người phát ngôn thật sự?
Tin tức nặng ký này làm cho tất cả khán giả xem đang chương trình trực tiếp và khán giả xem qua màn hình, cùng với các phương tiện truyền thông, nhân viên tại hiện trường, tất cả đều rất kích động.
Rốt cuộc là ai có thể làm cho nữ minh tinh chuẩn tuyến một như Mục Phi Phi tình nguyện làm nhân vật đóng vai phụ?
Bản thân nó là một tin tức bùng nổ.
Các phương tiện truyền thông đang phát điên.
Liễu Thanh nhận ra điều gì đó, kích động nói: "Anh Tần, anh loại Mục Phi Phi đổi người phát ngôn khác sao?”
"Là ai vậy?"
Tô Tô cũng run rẩy nói: "Tần Thiên, có phải cô ấy đã tới rồi không?”
"Mau nói cho em biết, rốt cuộc là ai?"
Tần Thiên cười nói: "Đúng là cô ấy đã tới rồi.”
"Bây giờ mời bạn bè truyền thông vui lòng quay lại, dùng ánh đèn flash của các bạn để chào đón thiên hậu, cô Liễu Như Ngọc.”
Cái gì?
Liễu Như Ngọc!
Tô Tô nắm chặt lấy tay Tần Thiên, móng tay đâm sâu vào da thịt Tần Thiên, run run nói: "Anh đang nói ai vậy?”
Tần Thiên cười nói: "Cô ấy đã tới rồi, em tự mình xem đi.”
Cửa lớn đối diện mở ra, thiên hậu Liễu Như Ngọc mặc chiếc váy dài lộng lẫy, từ từ bước vào.
Là Liễu Như Ngọc!
Thật sự là Liễu Như Ngọc!
Các phương tiện truyền thông đã phát điên rồi, bọn họ chen chúc xông lên giống như ruồi nhặng ngửi thấy mùi máu tươi.
Ánh đèn flash nhấp nháy liên tục, tưởng chừng như muốn làm mù mắt người khác.
Liễu Như Ngọc theo bản năng lấy tay che mắt, mỉm cười nói: "Các vị, có thể cho tôi đi qua được không?”
"Hơn nữa tôi cảm thấy người hôm nay mọi người nên phỏng vấn nhất không phải tôi."
"Bởi vì nhân vật chính thật sự đang ở bên kia."
Cô ta nhìn lên sân khấu, ánh mắt lúc nhìn thấy Tần Thiên có chút khác thường, sau đó ánh mắt lập tức rơi vào trên tay Tần Thiên.
Hắn đang nắm chặt tay của một người phụ nữ.
Mí mắt Liễu Như Ngọc khẽ giật giật.
Tuy nhiên khi cô ta thấy rõ khuôn mặt Tô Tô, trong lòng lại không thể nổi lên chút tâm ghen tị nào.
Người phụ nữ này dường như trời sinh đã có một loại sức hút.
Đó là để cho người khác cảm thấy rằng cô xứng đáng có tất cả những điều tốt nhất trên thế giới.
"Chủ tịch Tô, rất hân hạnh được gặp cô." Cô ta hít sâu một hơi rồi bước nhanh tới.
“Liễu Như Ngọc, đúng là cô rôi!”
"Tôi là fan của cô!"
“Trời ạ!”
"Đây là sự thật sao?" Giờ khắc này, Tô Tô kích động giống như một đứa trẻ.
Liễu Thanh nhìn thấy Tần Thiên mỉm cười, giây phút này cô ta thật sự tâm phục khẩu phục.
"Anh Tần, anh giấu chúng ta cũng thật cực khổ nha, tuy nhiên chiêu này của anh chơi rất đẹp.”
Nói xong, cô ta khẽ nhắc nhở Tô Tô: "Chú ý một chút, bây giờ cô là bà chủ có mối quan hệ hợp tác với cô ấy.”
Tô Tô nuốt nước miếng, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại, tuy nhiên cô vẫn cảm thấy có chút khó tin, nó không chân thật giống như cô đang nằm mơ vậy.
Cô kéo tay Liễu Như Ngọc, khẽ nói: "Cô Liễu, cô thật sự muốn làm người phát ngôn cho Tô Ngọc Cao sao?”
“Phải biết ——"
Liễu Như Ngọc ngắt lời Tô Tô, nói: "Lúc trước quả thật tôi không nhận lời làm đại ngôn của thương nghiệp, tuy nhiên bây giờ ngay lúc này, tôi phá lệ một lần vì cô Tô.”
"Thời gian của tôi có hạn, Tô đổng, coi chuẩn bị chút, chúng ta lập tức ký hợp đồng.”
Tô Tô kích động nói: "Được!”
"Có ngay!"
Cô và Liễu Thanh trong thời gian nhanh nhất đã cầm bản thoả thuận mới tới, cái này chỉ là một kết cấu.
Nội dung trên đó không có nhiều thay đổi.
Nói trắng ra chỉ là một hình thức để chứng minh cho mọi người thấy, các chi tiết kinh doanh cụ thể cũng đòi hỏi phải ký hợp đồng bổ sung.
Nhân lúc này Liễu Như Ngọc nghiêng người, khẽ nói với Tần Thiên: "Chờ tôi ký tên thì đã hoàn thành lời hứa với anh rồi.”
"Họ Tần, anh đã nghĩ kỹ rồi sao, nếu anh lừa dối tôi có biết hậu quả sẽ là gì không.”
Tần Thiên nhàn nhạt nói: "Nói đến lừa gạt thì chắc Liễu thiên hậu là lão làng rồi.”
"Buổi lẩu tối qua tổng cộng năm trăm tám mươi bốn tệ, khi nào thì hoàn trả cho tôi đây."
"Phốc!" Liễu Như Ngọc nhịn không được bật cười thành tiếng, nhưng ở đây là nơi công cộng, không thể thất thố cho nên cô ta vội vàng nhịn xuống.
Cô ta trừng mắt nhìn Tần Thiên, nghiến răng nói: "Một người đàn ông trong wechat có tiền tiêu vặt mười con số, tôi không ngờ anh lại là người keo kiệt như