Lão Bát đỏ bừng mặt, trầm giọng nói: “Uống thì uống, ai sợ ai!”
Anh ta nhận lấy một chai từ trong tay Thiết Ngưng Sương, mở miệng trực tiếp cắn miệng chai răng rắc.
Ngửa mặt, đổ mảnh vỡ thủy tinh vào miệng uống ừng ực.
Thiết Ngưng Sương cũng không kém cạnh, mở chai ra ngửa cổ rót vào.
Tần Thiên im lặng ngồi xem.
Cách uống này, có thể nói đã vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của người bình thường.
Nhưng những con người trước mặt đây, há phải người bình thường.
Họ đều là những tên đàn ông liếm máu trên dao.
Cho dù là đàn bà con gái như Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết, cũng thường chiến đấu với đủ loại thú dữ trong vườn bách thú.
Đừng nói là một chai rượu, giết người uống máu thì có sợ gì?
Cũng chỉ có sự hăng hái và nhiệt huyết mới có thể đào tạo nên một cao thủ chân chính.
Nhưng, dù sao Thiết Ngưng Sương cũng còn trẻ.
Hơn nữa trước khi gia nhập Thiên Phạt, hầu như chưa bao giờ uống rượu.
Cho dù uống, cũng chỉ là nửa ly rượu vang.
Cô ta được công nhận là đệ nhất đại tiểu thư của cả Long Giang.
Cho nên, uống gần một phần ba chai rượu thì cả người ngã ngửa.
Ngã vào lòng Tần Thiên.
“Cô không sao chứ?” Tần Thiên vội quan tâm hỏi.
“Không sao, tôi vẫn uống được.” Thiết Ngưng Sương cười nói một câu, muốn đứng dậy nhưng cả người đã không còn sức.
Tàn Kiếm trầm giọng nói: “Thiếu chủ, đưa cô ấy về đi.”
Tần Thiên hơi do dự, nói: “Mọi người cũng kiềm chế một chút.
Uống rượu cũng được, nhưng để lỡ buổi huấn luyện ngày mai sẽ bị phạt gấp mười.”
Nói xong, hắn ôm Thiết Ngưng Sương đi về phía tòa nhà ký túc xá.
Sơn trang mãnh thú trước đây là một công viên giải trí.
Chỉ riêng nhân viên nội bộ đã có hàng trăm người.
Cho nên nói, ký túc xá, nhà ăn, nhà kho, phòng làm việc…mọi thứ cần thiết đều có sẵn.
Sau khi Tần Thiên tiếp quản, ngoại trừ phòng điều khiển trung tâm và ký túc xá thì những thứ khác đều không sử dụng.
Tất cả đều được cải tạo lại thành nhà kho.
Ký túc xá nhân viên, là một tòa nhà nhỏ ba tầng.
Tầng một tầng hai, là nơi ở của Tàn Kiếm và những người khác.
Tầng ba, thuộc về Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết.
Tần Thiên ôm Thiết Ngưng Sương đến ký túc xá của cô ta.
Bất ngờ phát hiện toàn bộ phong cách trang trí vẫn mang vẻ nữ tính.
Rèm cửa màu hồng, ga trải giường màu hồng.
Bên gối còn để một con búp bê vải.
Hắn ngẩn người, thầm nghĩ mình giới thiệu một đại tiểu thư như vậy đến Thiên Phạt, cả ngày làm bạn với thú dữ và một đám đàn ông thô thiển cũng thật là làm khó cô ta.
Đừng thấy bình thường cô ta tùy tiện, nhìn như đã thích ứng với cuộc sống thô lỗ, hòa nhập với tập thể.
Nhưng thực ra trong lòng vẫn là một cô gái trẻ.
Nhẹ nhàng đặt Thiết Ngưng Sương lên giường, chuẩn bị rời đi.
Lại bỗng nhiên phát hiện, một tay Thiết Ngưng Sưng đang nắm chặt áo mình.
Tần Thiên sững sờ, quay đầu lại nhìn.
Không biết Thiết Ngưng Sương nằm trên giường đã mở mắt từ lúc nào.
Trong đôi mắt trong veo của cô gái trẻ chứa hai giọt nước mắt đục ngầu, đang nhìn mình ngầm cầu xin.
“Cô không sao chứ?” Tần Thiên vội hỏi.
Rõ ràng Thiết Ngưng Sương đã say, cô ta cười nói: “Tôi không sao.
Nhưng, tôi muốn anh ở bên tôi.”
“Anh dám không?”
Tần Thiên im lặng một chút rồi nói: “Cô say rồi.
Ngủ sớm đi.”
Thiết Ngưng Sương nghiến răng nói: “Tôi không say.”
“Thế nào, anh không dám ư? Là tôi không đủ xinh đẹp, hay là anh nhát gan?”
Nói xong, Thiết Ngưng Sương bỗng nhiên xoay người nhào lên người Tần Thiên, ôm chặt hắn.
“Tôi thừa nhận, tôi thích anh!”
“Từ lần đầu tiên anh từ chối tôi, tôi đã thích anh!”
“Anh thì sao? Có phải anh ghét tôi không?”
Tần Thiên yên lặng nhìn cô gái điên cuồng trong ngực, âm thầm thở dài, nhẹ nhàng phẩy tay xoa nhẹ lên huyệt ngủ của cô ta.
Thiết Ngưng Sương dựa vào ngực Tần Thiên, cuối cùng không động đậy nữa.
Tần Thiên nhẹ nhàng đặt cô ta lên giường, kéo chăn đắp cho cô ta.
Sau đó ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt bướng bỉnh có chút non nớt này.
Giây phút này, hắn đột nhiên nghi ngờ.
Mình kéo vị đại tiểu thư này vào tiểu đội Thiên Phạt, rốt cuộc là đúng hay sai?
Cuộc sống của Thiên Phạt và những việc tương lai cần làm, thật sự là điều cô ta muốn sao?
Đây là lần đầu tiên hắn nghi ngờ chính mình.
“Cô say rồi.”
“Ngủ thật ngon nhé.
Ngày mai, lại là một ngày mới.”
Hắn thấp giọng nói một câu, sau đó xoay người rời đi.
Ra khỏi cửa, hắn không khỏi sửng sốt.
Chỉ thấy một người đang dựa vào lan can trên hành lang ngay cửa, mỉm cười nhìn hắn.
Là Mai Hồng Tuyết.
Một tay cô ấy cầm một miếng sườn cừu, còn tay kia cầm nửa chai rượu.
“Tại sao không toại nguyện nguyện vọng của cô ấy?”
“Cậu đừng nói với tôi là