Ngay cả Ngọc Linh Lung và Ninh Thông lúc trước Liễu Như Ngọc rất tin tưởng cũng không còn đáng tin nữa.
Nhất là Ngọc Linh Lung.
Cô ta vốn xem bà ta là cây cỏ cứu mạng, là người cuối cùng mình có thể dựa vào.
Không ngờ Ngọc Linh Lung lại trở thành cây đao giết chết sự hi vọng cuối cùng của cô ta.
Ngược lại Lý Xuân không những giải trừ nguy cơ mà còn lên tiếng ủng hộ cô ta.
Bây giờ cô ta cũng không còn gánh nặng nữa, An Quốc căn bản không để lại di chúc nói Liễu Như Ngọc gả cho Kế Phong.
Với tình huống hiện tại, cô ta chỉ có thể tin tưởng Lý Xuân.
Rõ!
Đa tạ gia chủ!
Ánh mắt Lý Xuân hiện lên sự kích động.
Cuối cùng kế hoạch của hắn ta cũng đã thành công.
Từ giờ trở đi, hắn ta chính là người Liễu Như Ngọc tin tưởng nhất.
Người nắm quyền trong tay là Vũ Thiên Vương hắn.
Một người phụ nữ như Liễu Như Ngọc thì hiểu được cái gì chứ? Sau này quyền lực của An gia còn không phải thuộc về Lý Xuân hắn sao?
Từ nay trở đi hắn ta chính thức thay đổi, hắn ta chính là Nam Giang Vương danh xứng với thực!
Mọi người nghe lệnh của tôi!
Xếp hàng!
Theo trình tự ngắm nhìn lão gia tử lần cuối! Hắn ta đứng trên đài hô to với bên dưới.
Từ lúc Lý Xuân đâm Kế Phong đến giờ, Ninh Thông và Ngọc Linh Lung vẫn luôn thờ ơ.
Ninh Thông nhìn Ngọc Linh Lung, lạnh lùng cười nói: Ngọc Thiên Vương, cô thấy thế nào?
Ngọc Linh Lung thở dài nói: Bây giờ tôi không có suy nghĩ gì khác, tôi chỉ muốn nhìn lão gia tử lần cuối thôi.
Ánh mắt bà ta cũng hiện lên sự lo lắng.
Ninh Thông nghe vậy thì gật đầu.
Hai người bọn họ dẫn đầu, những người trực thuộc An gia, xếp hàng theo thân phận, vây quanh quan tài, chuẩn bị nhìn An Quốc lần cuối.
Người Liễu Như Ngọc run lên, cô ta dường như đứng không vững.
Lý Xuân tự mình đỡ cô ta.
Đại tiểu thư, ngài đi trước đi.
Hắn ta đỡ Liễu Như Ngọc đi về phía quan tài.
Liễu Như Ngọc đặt tay lên quan tài, vẻ mặt đau khổ.
Nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của An Quốc lão gia tử, cô ta không thể tin được một người ông hiền hòa thân thiện như vậy đã rời khỏi thế giới này.
Thật sự âm dương cách biệt, từ nay chỉ có thể hai thế giới khác nhau sao?
Ông! Cô ta bi thống hét lên một tiếng, mắt tối sầm lại, thiếu chút nữa ngất đi.
Ngọc Như!
Nén đau buồn!
Mau, mau ngồi xuống nghỉ chút đi! Chị Vinh vội vàng đau lòng đỡ Liễu Như Ngọc dậy, muốn kéo cô ta ra khỏi quan tài.
Nhưng tay Liễu Như Ngọc lại nắm chặt lấy quan tài, căn bản không kéo ra được.
Đúng lúc này có một giọng nói vang lên từ ngoài cửa lớn.
Lão gia tử về trời, Hồ Bân tôi sao có thể không đến tiễn ngài ấy một đoạn đường được?
Giọng nói sang sảng như tiếng sấm, mọi người nghe xong vô cùng kinh ngạc!
Cái gì?
Hồ Bân?
Vũ Thiên Vương tiền nhiệm?
Bọn họ cùng quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Hồ Bân bi thương oán giận sải bước từ cửa vào.
Vẻ mặt ông ta vô cùng giận dữ, sức lực tràn trề, nào giống người bị thương?
Làm sao có thể?
Không thể nào!
Sắc mặt Lý Xuân lập tức thay đổi.
Lúc nhận thi thể An Quốc, hắn ta đã giao cho người củ mình xử lí Hồ Bân.
Chỉ cần Hồ Bân chết, hắn ta lại giết ba con Kế gia, như vậy sẽ không còn người nào có thể vạch trần Lý Xuân nữa.
Hắn ta có thể yên tâm làm Nam Giang Vương đứng sau mọi việc.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Vì sao Hồ Bân không chết?
Lão Hồ!
Ninh Thông vui mừng nói, ông ta đi đến nói: Ông già này, không phải ông đang bị thương sao?
Bây giờ ông mới đến, ông không cảm thấy xấu hổ với lão gia tử sao?
Ninh Thông vỗ vai Hồ Bân, đôi mắt đỏ bừng.
Sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
Chỉ vậy cũng đủ thấy tình anh em của hai người rất tốt.
Kính chào Hồ tổng!
Kính chào Vũ Thiên Vương! Ở nơi này có rất nhiều người là người của Hồ Bân, họ kích động chào hỏi.
Ngọc Linh Lung cười duyên nói: Lão Hồ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?
Mấy người đang chơi trò gì đấy, có thể nói cho chúng tôi biết được chưa?
Hồ Bân cười lạnh, ông ta nhìn về phía Lý Xuân nói: Trước kia tôi đã xem thường cậu rồi.
Tất cả đều do Lý Xuân bày ra!
Đầu tiên là mượn tay ba con Kế gia để thay thế tôi ngồi vào vị trí Vũ Thiên Vương.
Sau đó dùng ba con Kế gia như bàn đạp để quản lí An gia.
Chỉ từ một đội trưởng nho nhỏ mà chỉ trong vài ngày đã thành Nam Giang Vương.
Một bước của cậu cũng dài quá rồi đấy?
Chẳng lẽ cậu không biết bước càng dài thì càng dễ thất bại sao?
Lý Xuân lạnh lùng nhìn Hồ Bân, nghe ông ta nói từng câu từng câu một.
Sau đó, hắn ta cười lạnh nói: Hồ Bân, tôi cố ý