Nghe Tần Thiên nói xong, khóe miệng Tô Tô giương lên hiện lên vẻ đắc ý.
Quay đầu lại, cô cố ý xụ mặt, chỉ vào thiếp mời phía dưới chân Tần Thiên tức giận nói: "Nhặt lên cho tôi xem!"
Tần Thiên làm theo.
“Thiên Phú Tư Bản?" Tô Tô nhíu mày: "Chưa từng nghe nói qua công ty này.”
Lại nhìn thấy phần giới thiệu về Thiên Phú Tư Bản phía bên dưới, cô mở to hai mắt nhìn.
"Là công ty đã được đưa lên sàn."
"Chỉ cần là hạng mục bọn họ đầu tư, trong vòng ba năm sẽ trở thành hạng mục lớn thành công nhất..."
Cái này cũng quá lợi hại!
Cô kinh ngạc nhịn không được thốt ra nói: "Tiền vốn mạnh như thế sao lại chạy đến cái Long Giang nhỏ bé này để đầu tư?"
“Chẳng lẽ Long Giang có cái gì đáng giá?”
Tần Thiên liếc măt nhìn thấy có hình một con heo vàng nho nho bên dưới góc thiệp.
Lợn vàng chiêu tài, người bình thường cho dù nhìn thấy cũng sẽ không để ý.
Cảm thấy chỉ là để may mắn mà thôi.
Rất ít người biết rằng đây là một biểu tượng đặc biệt.
“Em muốn đi?" Nhìn vẻ mặt Tô Tô, hắn tò mò hỏi.
Tô Tô như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Lúc này, Tô Văn Thành từ bên ngoài vọt vào.
Hắn đắc ý cười ha ha: "Họ Tần, tiểu tử ngươi thật đúng là tìm đường chết! Ngay cả Thiết Ngưng Sương cũng dám đắc tội!
“Không phải mày trị bệnh cho Thiết lão gia tử một lần sao? Có gì mà làm phách giữ vậy!”
Vốn dĩ anh ta đối với Tần Thiên còn có một chút kiêng kỵ.
Nhưng vừa rồi đụng phải Thiết Ngưng Sương che miệng chạy ra ngoài, anh ta hoàn toàn yên tâm.
Tần Thiên đắc tội Thiết Ngưng Sương, bây giờ chắc chắn là không cần phải nói thêm gì nữa.
Nhiều nhất, chỉ là một tên phách lối biết cắn người mà thôi.
Nhìn thấy Tô Văn Thành xuất hiện, trong mắt Tô Tô hiện lên vẻ bối rối.
Tần Thiên trầm mặt xuống, lạnh lùng nói: "Tô Văn Thành, cút ra ngoài cho tôi!”
“Nếu không đừng trách tôi không khách khí!”
Nói xong, trong không khí tựa hồ nổi lên một trận gió.
Tô Văn Thành sợ tới mức vội vàng lui về phía sau, nhưng mà anh ta không cam lòng cứ như vậy rời đi.
Anh ta nhìn chằm chằm Tô Tô, nói: "Chị Tô Tô, chị khỏe lại rồi sao?”
Tô Tô trầm mặc.
Cô ngây ngốc năm năm, trí nhớ dừng lại ở trước kia, khi đó người Tô gia đối với cô và mẹ cũng không tệ lắm.
Cô cũng luôn coi Tô Văn Thành là em ruột.
Hiện tại tỉnh lại, từ trong miệng mẹ biết được việc ác của người Tô gia, nói thật cô có chút bán tín bán nghi.
Bệnh nặng mới khỏi, giờ phút này trong lòng của cô dâng lên một cỗ khát vọng đối với tình thân.
Cô gật gật đầu, nói: "Văn Thành, cậu tới đây làm gì?”
Tô Văn Thành nhìn mặt, cười hì hì nói: "Chị Tô, biết chị đã khôi phục em đến thăm chị.”
“Gia gia và mọi người đều rất quan tâm đến chị.”
Tần Thiên cả giận nói: "Tô Văn Thành, cậu là người như thế nào chính mình rõ ràng hơn ai hết.”
“Tôi nói rồi nơi này không hoan nghênh cậu, mau cút đi!”
Hắn đang lo lắng Tô Văn Thành giở trò kích thích đến Tô Tô.
Hôm nay Tô Tô vừa mới khôi phục thần trí, không thể lại bị kích thích được.
Không ngờ, Tô Tô phẫn nộ nói: "Họ Tần kia, anh câm miệng lại cho tôi!”
“Văn Thành là em trai tôi, chúng tôi là người một nhà, anh là ai?”
“Nơi này có phần nói chuyện của anh sao?”
Tần Thiên ngạc nhiên.
Tô Văn Thành hai mắt tỏa sáng, hắn phát hiện Tô Tô chẳng những không trách anh ta, vậy mà còn đứng về phía mình.
“Chị, trong tay chị cầm cái gì thế, cho em trai xem nào.”
Anh ta dựt thiếp mời từ trong tay Tô Tô, sau khi nhìn rõ nội dung trên đó thì vẻ mặt vô cùng vui mừng.
“Chị, chị nghỉ ngơi cho tốt.
Em đi báo tin này cho gia gia.”
“Lát nữa em và mọi người đều đến thăm chị." Anh ta bỏ lại một câu, cầm thiệp mời chạy như bay.
Tần Thiên lạnh lùng nói: "Tô Văn Thành cướp thiệp mời, nhất định sẽ chạy đến đại hội đầu tư.”
Tô Tô tức giận nói: "Vậy thì có quan hệ gì tới anh? Dù sao đều là người của Tô gia chúng tôi!”
“Ngược lại là anh, họ Tần kia, tôi mời anh biết thân biết phận một chút.”
“Anh chẳng qua làmột người khác họ, nhiều nhất chỉ là chồng trên danh nghĩa của tôi mà thôi.”
“Chuyện của Tô gia chúng tôi, còn chưa tới phiên anh khoa tay múa chân!”
Tần Thiên bất đắc dĩ, đành phải nói sang chuyện khác: "Gió lớn rồi, anh đẩy em vào nhà.
Em vừa mới khôi phục cần nghỉ ngơi thật tốt.”
“Tôi không