“Cậu nói bậy bạ gì vậy?”
“Tô Văn Thành, tôi thu tiền của các người lúc nào!" Tô Tô nóng nảy chất vấn.
Tô Văn Thành ném ra mấy tấm hình, nói: "Nếu để cho người của Long Giang nhìn thấy những thứ này, bọn họ sẽ cho rằng tôi đang bịa chuyện sao?"
Trên ảnh chụp rõ Tô Tô ngồi ở trên ghế cười tươi như hoa, vươn tay ra nhận lễ vật.
Đó là Phỉ Thúy Như Ý giá trị xa xỉ, đồng hồ Sĩ Lục Thủy Quỷ, dây chuyền kim cương......
Càng đáng giận chính là, những tấm ảnh này chỉ chụp được mặt Tô Tô, không có khuôn mặt của người tặng quà.
Cái này cũng thật là ngoan độc.
“Tô Văn Thành, cậu có ý gì!" Sắc mặt Tô Tô hết xanh lại trắng, cô kích động đến mức muốn đứng lên.
Tô Văn Thành cười ha ha: "Chị Tô Tô, chị thay thế ủy viên Dương Ngọc Lan nhận hối lộ của chúng tôi.”
“Mấy thứ này cộng lại, có tới một trăm mười vạn.”
“Hiện tại, chúng ta hoàn toàn là người ngồi trên một chiếc thuyền.”
“Thì ra là thế!”
Tô Tô không ngốc, trong nháy mắt liền hiểu hết thảy.
Thì ra người Tô gia đối tốt với cô, đều là một cái bẫy.
Cô vốn cho rằng giữa người trong tộc tặng quà lẫn nhau rất bình thường.
Không ngờ Tô Văn Thành cố ý chụp lại chứng cớ!
Cô thật sự không nghĩ tới, cô chỉ muốn trở thành người một nhà với bọn họ, sao bọn họ lại đối xử với cô như vậy!
Lần này cô có nhảy xuống song Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Không chỉ như thế, còn liên lụy đến mẹ.
Cô nhớ tới lúc trước Tần Thiên từng nhắc nhở mình nói người Tô gia không có lòng tốt.
Buồn cười là lúc đó cô chẳng những không tin còn mắng Tần Thiên là châm ngòi ly gián!
Trong nháy mắt sự thất vọng, đau lòng, tủi thân, oan ức, xấu hổ, làm cho cô đỏ mắt nói không ra lời.
Tần Thiên đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn Tô Văn Thành và Tô Bắc Sơn biểu diễn.
Tô Bắc Sơn tự nhận là khống chế toàn cục, mỉm cười lấy ra mười vạn đồng, nói: "Ngọc Lan, đừng ngốc nữa."
“Chúng ta vốn là người một nhà, sau này cùng nhau làm giàu thôi.”
“Bây giờ tôi cũng có thể nói cho cô biết, những dược liệu kia đúng là do chúng tôi động tay động chân.”
“Mười vạn này cô đi sắp xếp đi, tôi tin rất nhanh có thể dẹp yên được chuyện này.”
“Sau này, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút tiền sẽ tiêu không hết.”
Không ngờ lần này Dương Ngọc Lan lại nhận tiền.
Bà bình tĩnh nói: "Hai người có thể trở về rồi, ngày mai chờ tin tức của tôi.”
Tô Văn Thành và Tô Bắc Sơn cũng thật không ngờ, Dương Ngọc Lan lại dễ dàng khuất phục như vậy, bọn họ vô cùng vui mừng.
Tô Bắc Sơn thậm chí còn cười nói với Tần Thiên: "Tên lưu manh này, chờ công ty làm ăn phát triển có thể cho anh làm đội trưởng đội bảo an.”
“Đây mới là lối thoát chân chính cho cậu.”
Tô Văn Thành cũng tức giận nói: "Họ Tần kia, mày hời rồi nhé.”
“Còn không mau cảm tạ Tô gia chúng ta ban ân!”
Sau khi hai người rời đi, Tô Tô lo lắng nói: "Mẹ, mẹ không phải thật sự thông đồng với bọn họ làm bậy chứ?”
“Đây là hại người đó! Con không đồng ý cho mẹ làm như vậy!”
“Mẹ không cần lo lắng, một người làm một người chịu, ngày mai con sẽ tìm truyền thông nói rõ ràng.“”
Dương Ngọc Lan bất đắc dĩ cười nói: "Nói ra có ai tin không? Đừng quên, chúng ta là mẹ con.”
“Nhưng mà...”
“Tô Tô con đừng lo, thời gian không còn sớm nữa mau đi nghỉ ngơi đi.”
“Ngày mai, mẹ tự mình có cách.”
Ngày hôm sau, Dương Ngọc Lan vừa đi vào văn phòng ủy ban, liền nghênh bị mọi người dùng ánh mắt quái dị nhìn bà.
“U, đây không phải là Dương đại ủy viên của chúng ta sao.”
"Đã đến tuổi này rồi, mỗi ngày còn ăn mặc trang điểm như vậy, cho ai xem đây?"
Bên cạnh có một người phụ nữ mập mạp dùng ngôn ngữ chua ngoa nói với Dương Ngọc Lan.
Dương Ngọc Lan nhíu mày: "Bà là ai?”
“Tôi là người của khoa hành chính của bệnh viện Trung y, tên Miêu Thúy Hoa!”
“Dương Ngọc Lan, bà còn giả bộ hồ đồ với tôi?”
“Nói, chuyện dược liệu là sao!”
"Hiện tại người bệnh ở lại bệnh viện không đi, tìm sống tìm chết, hôm nay bà không cho tôi một lời giải thích đàng hoàng, tôi xé mặt của bà ra!"
Bà ta còn một thân phận khác chính là thân thích của Lục Tân Kiến.
Lúc trước bà ta có thể vào bệnh viện Trung y làm việc cũng là dựa vào quan hệ của Lục Tân Kiến.
Lúc này đây Lục Tân Kiến xuống ngựa Dương Ngọc Lan