Mấy tên xung quanh kịp phản ứng, giống như sói con nhào tới Tần Thiên.
Tần Thiên đứng im tại chỗ, dùng một chân đá ra ngoài.
Thình thịch Thình thịch!
Trong tiếng kêu thảm thiết, mấy tên kia toàn bộ bị đá văng ra xa.
Từng người ôm bụng kêu r3n, không đứng dậy được nữa.
“Còn không nói sao?" Tần Thiên dùng chân giẫm lên tay một tên tóc vàng, mũi chân hắn nhè nhẹ nghiền mạnh ngón tay của bọn chúng.
A!
“Đau chết tôi rồi!”
“Mau dừng tay, tôi nói, tôi nói tất cả!”
Tóc vàng đau đến muốn ngất đi, nhìn Tần Thiên như nhìn thấy quỷ vậy.
Hắn nhịn đau, cắn răng nói: "Tô thiếu chính là Tô Văn Thành của Tô gia!”
“Tô thiếu bảo chúng tôi thu tiền thuê, một tháng một vạn.”
“Những thứ khác tôi cũng không biết......”
Thì ra là mấy tên chó săn, xem ra từ trong miệng bọn họ cũng không lấy được tin tức hữu dụng gì.
Tần Thiên thuận chiều, nhấc chân đá bay tên tóc vàng như đá bay một quả bóng, nói kèm: "Không được có lần sau!”
“Nếu không các ngươi ai cũng đừng mong sống tiếp!”
Tóc vàng cùng mấy tên kia đứng lên, chật vật chạy trốn.
“Tiểu tử, mày dám động đến chúng tao, Tô thiếu nhất định không tha cho mày đâu!”
“Dương Ngọc Lan, bà gây đại họa rồi, chờ chết đi!”
Tần Thiên ngẩng đầu, nhìn thấy bên ngoài cánh rừng, mẹ vợ đang kinh hoảng nhìn về phía bên này.
“Thì ra bà ta sợ Tần Thiên bị đánh chết, nên đi theo tới.”
“Mẹ, Tô Văn Thành không phải là em họ của Tô Tô sao? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Đầu tiên là chỉ thị Lý Cường cố ý cho Tô Tô sử dụng thuốc đắt tiền, giờ lại lại chỉ cho mấy tên du côn tóc vàng này lấy lí do thu tiền thuê nhà ra uy hiếp.
Tô Văn Thành này, rốt cuộc có mục đích gì không thể cho ai biết?
Chuyện đã đến nước này, Dương Ngọc Lan cũng không giấu diếm nữa.
Bà rơi lệ nói: "Tô Văn Thành là súc sinh!”
“Sau khi Tô Tô xảy ra chuyện, mẹ không có lòng dạ nào quản lý công ty.
Người Tô gia chủ động đề nghị hỗ trợ, mẹ cả tin bọn họ nên đồng ý.”
“Ai biết, mấy năm ngắn ngủi, bọn họ thông đồng với nhau sau lưng mẹ, vét sạch công ty.”
“Tất cả tài sản của mẹ, bao gồm biệt thự và mấy căn nhà, đều bị bọn họ chiếm đoạt.”
“Cái này còn chưa tính, bọn họ còn lòng tham không đáy, trăm phương ngàn kế dồn mẹ vào đường cùng!”
Tần Thiên cả giận nói: "Bọn họ còn muốn như thế nào?”
Dương Ngọc Lan thở dài: "Bọn họ muốn độc quyền phương thuốc dược cao trong tay mẹ.”
“Kỳ thật cái này cũng không phải của mẹ, là tâm huyết của Tô Tô.”
"Con bé có đam mệ đặc biệt với y học cổ truyền Trung Quốc từ khi còn nhỏ và đã phát hiện ra một công thức thông qua việc nghiên cứu nhiều loại thảo mộc."
“Căn cứ vào làn da của phụ nữ phương Đông chúng ta, lợi dụng thuốc đông y nguyên chất chiết ra dược cao.”
“Bởi vì mẹ kinh doanh dược phẩm, con bé đưa bằng sáng chế này cho mẹ.
Thương hiệu mẹ đều đã đăng ký rồi, gọi là Tô Ngọc Cao.”
"Ai mà biết được, dược cao còn chưa sản xuất ra thị trường thì phát sinh ra những chuyện này.
"
“Tà tâm Tô gia không chết, mấy năm nay nghĩ hết biện pháp, muốn ép mẹ giao ra phương thuốc này cho bọn họ.
Thật sự là súc sinh cũng không bằng!”
Tần Thiên trầm mặc một chút, nói: "Mẹ, thế còn Tô Tô, cô ấy xảy ra chuyện gì?”
Nhớ lại chuyện cũ, trong mắt Dương Ngọc Lan thống khổ cuồn cuộn.
Bà thương tâm nói: "Đây là một vụ án chưa được giải quyết.”
“Buổi sáng hôm đó, mẹ nhận được điện thoại của Tô Tô, nói là ông nội con bé gọi nó đến viện dưỡng lão chăm sóc một bệnh nhân quan trọng, buổi trưa không về nhà ăn cơm.”
“Lúc đó con bé đang thực tập ở bệnh viện Nhân Dân số một, đây cũng là chuyện bình thường, mẹ không để ý đến.”
“Ai ngờ, buổi chiều nhận được tin dữ, lúc nghe tin chạy tới, con bé đang được cấp cứu.”
“Y tá nói cho mẹ biết, Tô Tô nhảy từ tầng tám của viện dưỡng lão xuống.”
“Lúc đó quần áo trên người đều bị xé rách.”
“Trải qua cấp cứu, mạng của con bé đã được nhặt về, nhưng lại bị gãy hai chân, đầu óc cũng bị hỏng rồi!”
“Sau đó mẹ muốn điều tra, rốt cuộc bệnh nhân hôm đó là ai, nhưng không ai nói cho mẹ biết.”
"Tô Bắc Sơn cảnh cáo mẹ, nếu như không muốn Tô Tô biến mất khỏi thế giới này, thì hãy quên chuyện này đi, không được tiếp tục điều tra nữa...”
"Ông ta nói, thân phận và quyền lực của người đó, chúng ta đấu không lại!"
Nói xong, bà che mặt lại bất lực khóc rống lên.
Tần Thiên nhớ tới trước khi mình bị ném xuống sông Đông Giang có nhắc đến tên của một người, hắn trầm giọng hỏi: "Mẹ, mẹ biết người nào tên Phi thiếu không?"
Dương Ngọc Lan đang mất bình tĩnh, lắc đầu.
Tần Thiên cắn răng, sát ý trong mắt bốc lên!
“Tô Bắc Sơn nhất định biết thân phận của người kia.
Vì nịnh bợ