"Tiết Nhân của tập đoàn Kiến Nhân à, tôi có nghe nói qua, Cô Vương bà nói chuyện này để làm gì?” Ngô Phi lơ đễnh.
Vương Cương Đan cười lạnh nói: "Cậu Tiết có thân phận tôn quý bằng cậu Ngô không?”
"Tiết Nhân à, vậy thì tôi không sánh bằng anh ta.
"
“Thầy Vương, không lẽ anh ta cũng! ".
Vương Cương Đan đắc ý nói: "Thật không dám giấu, Tiết Nhân là khách hàng thân thiết của tôi trong nhiều năm.
”
"Ngày hôm qua cậu ta vừa mới tới Long Giang đã vội vàng thông báo cho tôi, bảo tôi đưa cho cậu ta một lô hàng.
"
Thấy Ngô Phi vẫn còn có chút nghi ngờ, Vương Cương Đan sốt ruột nói: "Tiết Nhân dùng thuốc của tôi, sáng nay đã gọi điện thoại cho tôi.
”
"Cậu ta nói đêm qua tinh thần phấn chấn, uy phong dũng mãnh.
"
"Cậu ta còn dặn tôi chuẩn bị nhiều hơn chút, cậu ta còn cần dùng tiếp.
”
"Ngô Phi, nếu cậu không tin bây giờ tôi sẽ gọi cho Tiết Nhân, cậu tự nghe xem cậu ta nói gì!”
Điều này không thể nào!
Chắc chắn là giả!
Tô Tô cảm thấy khó có thể tin được.
"Vậy thì không cần.
" Ngô Phi cười, thuận miệng nói: "Chỉ là tôi không thể nào tưởng tượng ra, đường đường là cậu chủ của tập đoàn Kiến Nhân, vậy mà cũng phải dựa vào thuốc.
”
“Anh ta còn trẻ chẳng lẽ thân thể đã không được rồi sao?”
"Không phải bên ngoài đều nói anh ta vô cùng chú trọng tu thân dưỡng tính, hơn nữa còn không ham mê nữ sắc sao?"
Tâm lý buôn chuyện của Vương Cương Đan bị k1ch thích, bà ấy cười nhẹ nói: "Trong này còn có bí ẩn khác, tôi thật sự sẽ không nói cho người bình thường biết về——"
Ngô Phi cười nói: "Cô Vương, một vạn này cho bà uống trà.
”
"Yên tâm đi, chỉ cần Kim Cương Hoàn là thuốc tốt, tôi cũng sẽ trở thành khách hàng lâu dài của bà.
"
Vương Cương Đan như mở cờ trong bụng, uống một ngụm cà phê, sau đó nói: "Nói đến Tiết Nhân này, bề ngoài quả thật không có gì để bắt bẻ được.
”
"Chỉ là cậu có biết tại sao cậu ta không ham mê nữ sắc không?"
Ngô Phi vội vàng nói: "Tại sao?”
Vương Cương Đan thần bí nói: "Vì sao tập đoàn Kiến Nhân có thể đi đến tỉnh thành phát triển, thì theo tôi được biết là do bọn họ đã leo lên bám được vào một gia tộc lớn ở tỉnh thành.
”
"Tiết Nhân chẳng khác nào ở rể nhà gái cả, người phụ nữ đó cũng chính là vợ cậu ta, là một người khuyết tật.
”
"Chuyện này giống như công chúa và phò mã.
Vậy Tiết Nhân dám làm loạn ở sau lưng công chúa sao?”
"Cậu ta dám chứ, nhưng chỉ có điều là làm lén lút thôi.
”
"Nhưng loại áp chế tinh thần này cũng khiến cho cậu ta thường xuyên bất lực không làm gì được.
"
"Cho nên mới cần một lượng lớn Kim Cương Hoàn của tôi để bảo dưỡng thân thể.
"
"Có loại chuyện như vậy?" Ngô Phi kinh ngạc nói: "Rốt cuộc là đại tiểu thư nhà nào lại lợi hại như vậy?”
"Tôi cũng không biết cụ thể là nhà nào, hào môn thâm sâu như biển, người bình thường cũng sẽ không đi nghe ngóng cái này.
”
"Nhưng mà tôi nghe nói Tiết Nhân và vị đại tiểu thư kia hình như quen biết lúc ra nước ngoài học.
"
"Chắc chắn Tiết Nhân đã biết thân phận đại tiểu thư của đối phương, cho nên không bận tâm việc đối phương tàn tật, mặt dày theo đuổi ba năm cuối cùng cũng theo đuổi được.
"
"Ai nha cậu Ngô, tôi không thể nói với cậu nữa.
"
"Cậu Tiết dặn tôi chuẩn bị thêm một ít thuốc rồi đưa đến biệt thự ở ngoại ô phía đông cho cậu ta, hôm nay cậu ta sẽ dùng tới nó.
"
“Tôi xin phép đi trước!”
! !
Biệt thự ngoại ô phía đông, hôm nay sẽ dùng tới nó.
Tô Tô ở phòng bên cạnh, vẻ mặt khiếp sợ không còn chút máu.
Tên Tiết Nhân này không những đã kết hôn, hơn nữa còn núp vào cánh phượng của con gái một gia tộc lớn ở tỉnh thành để bay lên cành cao.
Anh ta có vợ và sống thác loạn bên ngoài, vậy mà còn giả bộ thành dáng vẻ thuần khiết ở trước mặt mình.
Nghĩ đến bản thân cũng là một con mồi của anh ta, Tô Tô cảm thấy vừa buồn nôn vừa tức giận, cô đứng dậy muốn rời đi.
"Tô Tô, anh đã trở lại.
"
"Là một số việc trong công ty, thật sự là phiền mà.
"
"Nhưng mà anh đã xử lý xong hết rồi, cho nên toàn bộ thời gian còn lại của anh đều thuộc về em.
”
"Em làm sao vậy Tô Tô, sao sắc mặt lại khó coi như vậy?"
Tô Tô nghiến răng nói: "Tiết Nhân, anh nói cho tôi biết rốt cuộc anh đã kết hôn chưa?”
“Tôi muốn nghe lời nói thật!”
Tiết Nhân chợt thay đổi sắc mặt, thông qua biểu hiện của Tô Tô, anh ta ngay lập tức biết bản thân bị lộ rồi.
Sau đó anh ta nói với một khuôn mặt buồn bã: "Anh thừa nhận rằng mình đã nói dối em.
”
"Nhưng mà Tô Tô em cho anh một cơ hội được không, nghe anh kể một câu chuyện có được không?"
"Anh cam đoan sau khi nghe xong nếu em muốn rời đi, anh nhất định sẽ không ngăn cản.
"
Tô Tô lạnh lùng nói: "Chuyện gì?”
Tiết Nhân đau lòng nói: "Đã từng có một chàng trai hào hoa phong nhã, khi anh ta ở độ tuổi tốt đẹp nhất đã gặp được người con gái anh ta yêu của cuộc đời này.
”
“Anh ta thề rằng đời này không phải cô