Tô Tô lúc này mới ý thức được mình vừa rồi quá kích động, vậy mà lại! gọi chồng!
Đây là lần đầu tiên trong đời.
Nhìn ánh mắt mập mờ của Tần Thiên, khuôn mặt xinh đẹp của cô xấu hổ đỏ bừng.
"Em gọi anh là Tần Thiên.
"
"Không gọi Tần Thiên, chẳng lẽ gọi Nhị Cẩu.
"
Trần Nhị Cẩu giật mình, lớn tiếng nói: "Chị dâu, gọi Nhị Cẩu làm gì?”
Tô Tô có hơi sững người, sau đó mới phát hiện cô lại vô tình lôi Nhị Cẩu làm bia đỡ đạn, cô che miệng cười nói: “Không có gì.
”
"Chị dâu có rất nhiều chị em tốt độc thân, lát nữa sẽ giới thiệu cho cậu.
"
“Thật sao?”
“Cảm ơn chị dâu.
”
Nhị Cẩu trong nháy mắt giống như một con chó giữ nhà tận tuỵ nhập vào cơ thể.
"Chị dâu, chị có đói không? Chị dâu chị muốn ăn gì? ”
"Chị dâu, nếu đã tới rồi thì có muốn mua chút quần áo kiểu mới nhất không? Không sao đâu cứ quẹt thẻ của em.
”
"Chị dâu, lần này nhất định phải ở thêm vài ngày để cho thằng em này hiếu kính chị với Thiên ca của em.
"
"Chị dâu, chị thích loại túi xách nào?"
Đám người Lãnh Phong đứng bên cạnh trợn trắng mắt.
Tưởng chừng như bọn họ không chớp mắt!
Tô Tô cũng cảm thấy xấu hổ khi liên tục bị gọi chị dâu.
Cô mỉm cười nói: "Nhị Cẩu, chị có một người bạn học cũng là chị em thân thiết nhất của chị.
”
"Hiện tại đang làm việc ở công ty chị, nhân phẩm tài hoa dung mạo không có gì để bàn.
"
"Chỉ là đã ly hôn mang theo một đứa bé, cậu cảm thấy thế nào?"
Sắc mặt Trần Nhị Cẩu trở nên tái mét.
Vẻ mặt anh ta đau khổ nói: "Chị dâu, có người nào độc thân chưa lấy chồng không?”
"Cũng có thể chấp nhận đã ly hôn, chỉ là có thể không có con được không?”
"Không phải em ghét bỏ đứa trẻ, chủ yếu là em không thích làm ba lắm.
"
Tô Tô nhịn cười nói: "Vậy chị sẽ để ý giúp cậu.
”
Trần Nhị Cẩu vội vàng nói: "Cảm ơn chị dâu, em không kén chọn, chỉ cần có thể xinh đẹp bằng một phần mười chị dâu là em đã thỏa mãn rồi.
”
Tô Tô được khen đến xấu hổ, bẽn lẽn nói: "Chị nào có xinh đẹp như thế! Tần Thiên, anh nói xem khi nào chúng ta trở về?”
"Bây giờ em muốn lập tức bay về Long Giang.
"
Nghe nói bọn họ muốn đi, Trần Nhị Cẩu trong nháy mắt trở nên lo lắng.
"Lão đại, rượu tối hôm qua còn chưa uống đã.
"
"Thật không dễ dàng mới tới đây một chuyến, ở thêm vài ngày nữa đi.
"
Tần Thiên hiểu tâm trạng của Tô Tô, cuộc thi lần này thành công rực rỡ cho nên cô vội vã muốn trở lại làm việc.
Dù sao Tô Ngọc Cao và tập đoàn Tô Ngọc giống như con của cô, háo hức chờ sữa tiếp tục sinh mạng.
Đương nhiên hắn cũng hiểu tâm trạng của Trần Nhị Cẩu, anh em nhiều năm khó khăn lắm mới gặp mặt một lần, làm sao nỡ vội chia tay.
Cuối cùng cân nhắc kỹ lưỡng, hắn đã lựa chọn một cách trung hoà cho hai bên.
"Hôm nay hơi muộn rồi, vậy chúng ta ở lại thêm một đêm nữa, sáng sớm ngày mai đi sớm.
"
"Cẩu Tử gọi các anh em, đêm nay chúng ta không say không về.
"
Lãnh Phong kích động nói: "Lão đại, cũng bao gồm bọn em sao?”
Tần Thiên cười nói: "Chỉ cần anh em không trực ban đều có thể tham gia, chỉ sợ Cẩu ca của các cậu chuẩn bị rượu không đủ.
”
Trần Nhị Cẩu kích động nói: "Cho dù em bảo Lão Mã lập tức phái chuyên cơ từ nước ngoài vận chuyển đến đây, chắc chắn cũng sẽ có đủ rượu!”
“Rượu ngoại không nghiện, nhất định phải là rượu xái*!”
*Rượu xái ( hoặc rượu nước hai) có hàm lượng 60-70%.
Tô Tô nhìn thấy tình anh em giữa đám đàn ông cũng cảm thấy rất cảm động.
"Anh uống ít chút.
" Cô quan tâm nói với Tần Thiên một câu, sau đó rất biết điều một mình trở về phòng.
Đêm nay, tổng bộ An Bảo Thiên Thuẫn ở thành phố Lan bị đốt cháy bởi men rượu nồng nàn và tình anh em hừng hực.
Bên ngoài phòng làm việc của Trần Nhị Cẩu, những chai rượu chất thành núi nhỏ.
Đám đàn ông này dô dô cụng cụng giống như đang uống nước lã vậy.
Tần Thiên phát hiện mình có hơi đánh giá thấp sức chiến đấu của đối phương.
Bản thân hắn không vận dụng nội lực hóa giải thì tửu lượng bình thường khoảng một cân đến hai cân.
Bất đắc dĩ bị Trần Nhị Cẩu, Lãnh Phong và những người khác thay phiên nhau mời rượu, chẳng mấy chốc đã đạt tới giới hạn.
Trần Nhị Cẩu uống đến đỏ bừng, mở ra hai bình còn sót lại, xách lên nhất quyết phải một hơi uống cạn với Tần Thiên.
Tần Thiên cười nói: "Nhị Cẩu, hai bình cuối cùng này giữ lại cho lần sau uống đi.
”
"Tôi không muốn giống như lần trước bị cậu ép uống, cuối cùng cậu và tôi nửa đêm phát điên.
"
Hai mắt Lãnh Phong đỏ ngầu cũng khuyên nhủ: "Cẩu ca, sáng sớm ngày mai lão đại còn phải bay.
”
Trần Nhị Cẩu cười toe toét nói: "Lão đại, đêm xuân đáng giá ngàn vàng đúng không? Hahahaha, là anh em sơ suất rồi.
”
Anh ta bỗng nhiên đứng thẳng tắp, khom người chào: "Trần Nhị Cẩu, cung tiễn lão đại trở về động phòng!”
Đám người Lãnh Phong đều uống say khướt, cười