Kế bên chòi gỗ của Đường thái y có một căn phòng nhỏ hay dùng để chứa củi.
Vì chữa bệnh, hết cách nên Mộc Như Châu phải ở nơi đó.
Còn củi bị chuyển hết ra nơi khác.
Ở trong phòng được đốt rất nhiều hương dược liệu khác nhau, cửa phòng đóng kín, một mình nàng ngồi điều tức bên trong.
Cứ đến bữa, Đường thái y sẽ mang thức ăn và nước uống vào, tiện thể cũng sẽ xem mạch giúp nàng.
Vốn tưởng những ngày chữa trị sẽ cứ thế bình yên trôi qua, nhưng mọi thứ chung quy đều không như mong đợi.
Mặc dù ngồi im trong phòng liên tục điều tức, nàng vẫn phác giác ra được có vài kẻ bên ngoài đang theo dõi nhất cử nhất động của mình.
Vốn tưởng họ muốn ám sát mình, nhưng từng ngày trôi qua, nàng nhận ra họ chỉ đứng bên ngoài canh chừng.
Dường như nhận lệnh kẻ nào đó làm việc.
Ban đầu nàng không để tâm, cùng lắm thì ta sống ngươi chết với mấy kẻ đó.
Nhưng từng ngày trôi qua, mấy kẻ đó cứ đứng từ xa theo dõi nàng mà không hề động thủ, càng là như vậy khiến nàng càng thêm bất an hơn.
Nàng sợ...!sắp tới sẽ có chuyện không hay xảy ra.
*****
Mặt trời khuất dạng sau núi, nắng nhạt dần, gió nổi lên mạnh hơn.
Đường thái y theo thường lệ mang thức ăn vào rồi bắt mạch cho nàng, song hôm nay ông ta còn nói đến việc ở dưới núi.
"Sáng nay có người trong điện đến tìm ta, họ muốn ta xuống đấy chữa bệnh cho vài người."
Vừa nói, sắc mặt già nua của ông ta càng nhăn lại, hình như đang gặp ưu phiền.
"Hầu như tất cả người trong điện chỉ trong một đêm đều nhiễm phải một loại bệnh gì đó rất lạ.
Dù ta đã cố xem mạch cho họ nhưng cũng chả tìm ra được gì."
Nghe vậy, Mộc Như Châu có phần hoảng: "Phụ thân ta thì sao?"
"Tông chủ cũng bị, còn là người bị nặng nhất."
Vừa nghe hết câu, nàng có ý đứng dậy rời đi nhưng Đường thái y đã nhìn ra trước, ông ta trấn an.
"Nếu cô rời khỏi căn phòng này, cô sẽ chết.
Đừng lo, việc trong điện Đường mỗ sẽ dốc tâm làm đến cùng.
Lương y như từ mẫu, ta sẽ không để bọn họ phải chết trước mặt ta đâu."
Lúc đầu, nàng có chút chần chừ, nhưng nghĩ kĩ lại, sau cùng nàng ngồi về chỗ cũ, không quên nói lời đa tạ với Đường thái y.
Sau cùng, tất cả lo lắng của nàng đều có nguyên do.
Thời gian chữa bệnh thấm thoát trôi qua đã hơn 10 ngày, và chỉ vài ngày nữa thôi nàng sẽ hết độc Bách Liên táng trong người.
Nhưng phận đời trớ trêu, người gieo nhân nào, đến cuối vẫn phải nhận quả báo.
Hôm đó vẫn như thường lệ, Mộc Như Châu ngồi im trong phòng điều tức để dẫn độc ra ngoài.
Nhưng nàng nhạy bén nhận ra điều kì lạ.
Đường thái y đã hai canh giờ chưa về, những kẻ luôn luôn theo dõi nàng ở ngoài kia cũng không thấy nữa.
Mọi vật xung quanh bỗng chốc rơi vào trầm lặng.
Nàng cố trấn an bản thân mọi việc vẫn ổn, nhưng nghĩ đến hắn, nghĩ đến lòng hận thù của hắn, nàng không thể duy trì sự bình thản của mình nổi nữa.
Qua khe nhỏ của cửa sổ, mặt trời lặn hẳn, bóng tối dần bao phủ bên ngoài.
Duy chỉ có duy nhất ngọn đèn dầu của nàng là vẫn còn cháy.
Ánh lửa ảm đạm rọi lên vách tường, Đường thái y vẫn chưa về, nàng không thể tiếp tục ngồi đợi thêm được nữa.
*****
Trong đêm tối, Mộc Như Châu lần mò đường tìm về Tu La điện.
Bước chân nàng không còn vững chắc như trước nữa, mỗi bước đi đều yếu ớt thấy rõ, thể lực sợ rằng không thể trụ được bao lâu.
Nàng rõ hơn ai hết, Bách Liên táng đã phản vệ lại cơ thể, độc đã bắt đầu ngấm dần vào lục phủ ngũ tạng của mình.
Dù là thế, nàng cũng cố đi tiếp.
Bầu trời đêm không trăng, mây dày che phủ tất cả, những tán