Người đã chết...Mộc Dạ Khiên đã chết...!
Người biết đến Mộc Dạ Khiên không nhiều, nhưng cái tên của hắn chính là nỗi ám ảnh trên giang hồ.
Mộc Dạ Khiên là kẻ mưu mô xảo quyệt, giết người không ghê tay.
So với tông chủ Mộc Hách của Tu La điện, chỉ có tàn ác hơn chứ không có thua kém.
Người như vậy, sao có thể nói chết là chết.
Mộc Như Châu đưa mắt nhìn biểu cảm sững sờ của những kẻ xung quanh, đặc biệt hơn cả là vẻ mặt tức giận của Thiết Đại.
Hắn trợn mắt nhìn nàng, đôi con ngươi đỏ ngầu như máu tanh.
"Ngươi nói dối.
Mộc Dạ Khiên chết? Chuyện cười sao."
Thiết Đại gắt lên, gầm lớn về phía nàng, từ miệng hắn, mùi rượu nồng phả vào mặt nàng.
Mộc Như Châu che miệng lại, cố gắng không lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
"Ta tưởng với thân phận của Thiết tướng quân, muốn biết chuyện tứ ca ta chết rất đơn giản chứ?"_Dừng một chút, nàng khoa trương à lên một tiếng.
"Nhưng nếu huynh ấy thật sự còn sống để cưỡng bức và giết chết muội muội Thiết tướng quân..."_Nàng cong môi cười nhìn hắn: "...Thiết tướng quân có chắc giết được huynh ấy, trả được thù cho muội muội mình?"
"Đến kẻ như ta ngài còn không đánh lại được, vậy lấy tư cách gì đòi giết Mộc Dạ Khiên chứ?"
Mộc Như Châu dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn, trong đó còn có cả tia chế giễu.
Lời này triệt để đánh trúng lòng tự trọng của nam nhân, đặc biệt là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất như Thiết Đại.
Hắn nhìn nàng cay nghiệt, cổ tay phải bị nắm chặt tới nỗi máu trong cơ thể sắp vắt cạn.
Sở Mạc Vân Phong từ đầu đến cuối luôn để ý nhất cử nhất động của Thiết Đại, thấy hắn sắp mất khống chế cảm xúc, muốn đánh thêm hiệp nữa phân thắng bại.
Sở Mạc Vân Phong nhíu mày, đưa mắt nhìn Hoài Thanh đứng ngay gần đó.
Hoài Thanh hiểu ý, mở miệng giải vây không khí căng như cung tên hiện giờ.
"Mộc cô nương, vết thương trên người cô chưa khỏi, vẫn nên về chỗ vương gia nghỉ ngơi trước."
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, công nhận hắn cũng biết viện được cái cớ hoàn hảo.
Cáp Vưu thấy vậy cũng không im lặng nữa: "Thiết tướng quân bị thương, phiền Ninh y sư giúp bổn vương chữa trị cho ngài ấy."
"Vâng, thưa vương gia."_Ninh Vân Hoan nhận lệnh.
Đã có lời của Nam Thần vương, Thiết Đại cũng hiểu lần này là do mình quá xúc động, chưa hỏi rõ đầu đuôi đã nhào đến đánh lộn với người ta, rốt cuộc rước nhục vào mình.
Thiết Đại đứng lên, cúi đầu hành lễ cáo lui với Nam Thần vương rồi đi xuống.
Nhưng lúc hắn đi ngang qua Mộc Như Châu, bên tai lập tức vang lên tiếng nói lạnh lẽo.
"Thiết tướng quân, ta tự nhận mình cũng chả phải nữ nhân tốt đẹp gì, so với cầm thú đôi khi còn không bằng.
Cho nên, Mộc gia cũng không muốn loại chuyện vô lý này xảy đến lần thứ hai.
Nếu vậy, không chỉ đơn giản cổ tay tướng quân bị cắt đâu."
Thiết Đại quay cổ qua nhìn sườn mặt của nữ tử, Mộc Như Châu cũng nghiêng mặt qua nhìn hắn, ánh mắt âm u mang theo cảnh cáo sắc bén.
Nữ nhân này không nói chơi.
*
Bữa tiệc bên ngoài lại trở lại không khí ồn ào,