Nhiều năm về trước.
Thái tử Hạ quốc phạm phải trọng tội nên bị phế vị, biếm làm thứ dân.
Nhân cơ hội đó, Tam hoàng tử Hạ Đình Viện cố gắng thâu tóm quyền lực về phía mình, thể hiện rõ tham vọng vương quyền của bản thân.
Và hành động rõ nét nhất chính là liên hôn với trưởng nữ của Thừa tướng - Thượng Quan Nguyệt.
Nhưng trước 10 ngày cử hành hôn lễ, Hạ Đình Viện bị ám sát ngay trong phòng ngủ của mình, chết không nhắm mắt.
Hoàng tử chết đã là một chuyện chấn động, hoàng tử có khả năng trở thành Thái tử đột ngột chết lại là chuyện không hề đơn giản.
Trong một đêm, cả Hạ quốc rối như tơ vò.
Hoàng đế cho người điều tra hung thủ sát hại Hạ Đình Viện, nhưng điều tra tận hai tháng cũng không có manh mối dù là nhỏ nhất.
Lâu dần, sự việc cứ thế theo thời gian lắng xuống.
Tam hoàng tử chết, cái ghế Thái tử vẫn còn đó, đương nhiên các hoàng tử khác cũng muốn xâu xé miếng thịt béo bở này.
Không ngoài dự đoán, Hạ Uông Chiêu đã giành được nó...theo cách thức mà Mộc Như Châu không ngờ tới nhất.
Trước đây, kẻ phái người ám sát Hạ Uông Chiêu không ai khác chính là Hạ Đình Viện.
Vì sao Hạ Đình Viện phải làm thế ư? Hắn làm tất cả vì Thượng Quan Nguyệt.
Thượng Quan Nguyệt và Hạ Uông Chiêu là thanh mai trúc mã, cả hai đều có tình ý với nhau.
Ban đầu Hạ Uông Chiêu có ý muốn cùng Thượng Quan thừa tướng kết thông gia, nhưng lão thừa tướng đó lại không muốn gả nữ nhi của mình cho một kẻ vô dụng như hắn.
Lão muốn nữ nhi của mình làm Thái tử phi, sau này sẽ làm Hoàng hậu một nước.
Vì lẽ đó, người không tranh với đời như Hạ Uông Chiêu bắt đầu bước trên con đường tranh giành quyền lực, đối đầu với Hạ Đình Viện.
Hạ Đình Viện yêu Thượng Quan Nguyệt, nhưng trong lòng Thượng Quan Nguyệt chỉ có Hạ Uông Chiêu.
Cho nên Hạ Đình Viện đi đến kế sách cuối cùng, trừ khử kẻ ngáng đường là Hạ Uông Chiêu.
Hạ Uông Chiêu bị hành thích, lại trùng hợp được Mộc Như Châu cứu.
Nhưng mọi chuyện tiếp đó lại không đơn giản như vậy, tất cả đã nằm trong tính toán của Hạ Uông Chiêu...!bao gồm là Mộc Như Châu cũng không thương tiếc bị hắn lợi dụng.
Giết Hạ Đình Viện...!
Như vậy hắn có thể thuận lợi bước một chân vào vị trí Thái tử cao quý kia, lại có thể dễ dàng giành lại được nữ nhân mình yêu vào trong lòng...!
Trên thế gian này, chuyện nực cười nhất chính là người luôn miệng nói quan tâm ngươi, luôn miệng nói yêu ngươi nhưng trong lòng lại luôn nghĩ đến một kẻ khác không phải là ngươi.
Khi biết được tất cả sự thật, Mộc Như Châu từng ngu ngốc hỏi hắn tại sao lại đối với nàng như vậy.
Lúc đó, Hạ Uông Chiêu chỉ lạnh nhạt đáp lại đúng một câu.
"Như Châu, xin lỗi nàng, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ."
Một câu xin lỗi đơn giản, không có lấy nửa lời giải thích, dù chỉ là thể hiện ra gương mặt hối lối hắn cũng lười cho nàng.
Điều đó, triệt để hủy đi lòng kiêu ngạo của nàng, cũng hủy đi tình cảm còn sót lại của nàng đối với hắn.
Ngày bọn họ tổ chức hôn lễ, Mộc Như Châu nhàm chán đến tủy lâu uống rượu, không ngờ tới lại gặp Mộc Dạ Khiên ở đây.
"Tứ ca, huynh làm gì ở nước Hạ vậy? Không lẽ phụ thân cho huynh tới bắt ta?"
Mộc Dạ Khiên ngồi xuống đối diện, tự rót cho mình chén rượu.
"Nếu là vậy, muội có chịu theo ta về không?"
Nàng cau mày lẩm bẩm: "Võ công ta không bằng huynh, nhưng muốn lôi ta về đó, huynh còn lâu mới có cửa."
Mộc Như Châu giờ đã say khướt, bây giờ Mộc Dạ Khiên muốn lôi nàng về là điều