"Có thể sống sót trở về coi như ngươi cũng có bản lĩnh."
Dừng một chút, nhìn xuống Mộc Hách đang quỳ kia, ông ta phiền não day day trán, tùy ý nói: "Nếu đã vậy thì cứ thế đi.".
Chap mới luôn có tại { Tгù мTruyệЛ.
vЛ }
Ý tứ rất rõ ràng, hắn đã vượt qua thử thách lần này, vị trí tông chủ đời tiếp sẽ là của hắn.
Mộc Hách cảm thấy đây là điều đương nhiên, vì so với hai huynh trưởng của mình, cũng chỉ có hắn đủ tàn độc để ngồi lên vị trí này.
Chưa thoát khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ, người ngồi phía trên đã lại lên tiếng.
"Nhưng ta vẫn cần ngươi làm một việc nữa."
"Phụ thân cứ nói."
"Cái chết của mẫu thân ngươi, gần đây ta đã tra ra kẻ có liên quan, ta muốn ngươi khiến cả gia tộc kẻ đó không còn trên cõi đời này."
Từ khi mẫu thân mất, rất lâu rồi Mộc Hách mới nghe ông ta nhắc đến: "Người có thể nói cụ thể hơn được không?"
Ông ta nhìn chén trà đã nguội trà đã nguội lạnh trên bàn, không rõ trong đầu đang suy tính gì.
"Đến Giang Nam, khiến nhà họ Quan diệt môn, trả thù cho mẫu thân ngươi."
*****
Trời đã vào đông nên buổi tối vô cùng lạnh.
Trước khi lên giường đi ngủ, Quan Mẫu Đơn đã cẩn thận đóng cửa sổ tránh gió lùa vào.
Nhưng không hiểu sao, giữa đêm cửa sổ lại tự động mở ra, mang theo những bông tuyết đầu mùa đọng trên khung gỗ.
Bị gió lạnh tập kích, nàng không khỏi giật mình tỉnh giấc.
Đêm nay, không khí yên tĩnh kì lạ quá mức.
Nàng xuống giường, muốn đi tới đóng cửa sổ, nhưng chưa đi được mấy bước, chân nhỏ liền khựng lại.
Một mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi.
Chưa kịp hoảng sợ, một tiếng động nhỏ sau lưng vang lên trong phòng càng thêm quỷ dị.
Nàng cố chấn tĩnh nỗi sợ hãi xuống mức thấp nhất, chậm rãi quay người nhìn lại.
Nhưng khi nhìn thấy một bóng người khuất trong bóng tối, nàng kinh hoàng lùi lại vài bước, vì quá mức vội vàng mà đụng phải cạnh bàn.
"Ngươi...!ngươi là ai?"
Hắn đứng trong bóng tối, ánh mắt mâu quang của hắn dán chặt lên người nàng.
Quan Mẫu Đơn để ý thấy, trong tay hắn đang cầm kiếm, một thanh kiếm dính đầy máu.
Nhìn những giọt máu không ngừng nhỏ giọt xuống đất, cơ thể nàng theo đó phát run.
Bầu không khí vẫn yên tĩnh đến đáng sợ.
Nàng muốn hét lớn gọi nữ tỳ của mình, nhưng vừa hé miệng, người đàn ông đứng yên từ nãy đến giờ cuối cùng cũng chịu đi ra.
Nhìn rõ gương mặt hắn, tâm tình nàng vừa lo vừa sợ.
"Là huynh sao? Huynh đến sao không nói với ta một tiếng?"
Người đàn ông vẫn không trả lời, điều này càng làm nàng sợ hãi hơn, nàng không thể không để ý đến thanh kiếm đang nhuốm máu trong tay hắn.
Hắn giết người sao...!Có thể là máu của ai được...hay hắn muốn giết nàng...!
"Tháng trước huynh đột nhiên rời đi khiến ta rất lo.
Giờ sức khỏe đã tốt hơn chưa?"
Nàng cố gắng trấn tĩnh bản thân, khó khăn chống người dậy, trong tình huống này chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười gượng gạo.
Đột ngột xuất hiện giữa đêm như vậy, nàng chưa ngất đã may rồi.
lm lặng đã lâu, rốt cuộc hắn cũng lên tiếng.
Khác với trước đây, giọng nói của hắn còn lạnh lẽo hơn cả tiết trời mùa đông.
"Ta vốn dĩ muốn nhổ cỏ tận gốc, giờ thì không cần rồi."
Câu nói của hắn khiến nàng khó hiểu, nhưng hắn nói vậy là cố tình để nàng không hiểu.
Cửa phòng đột ngột mở, lập tức cắt ngang bầu không khí chết chóc hiện tại.
Quay đầu nhìn về phía cửa, nàng chưa kịp vui mừng khi nhìn thấy tỳ nữ của mình thì đã bất ngờ nhìn thấy vũng máu lớn trên y phục nàng ta.
"Tiểu thư...!lão gia và phu nhân..."
Tỳ nữ hớt hải chạy vào, gương mặt không giấu nổi sợ hãi.
Kiếm trong tay Mộc Hách khẽ động, chớp mắt đã cứa một đường vào cổ nàng ta.
Quan Mẫu Đơn chỉ có thể trừng mắt sợ hãi nhìn nữ tỳ của mình cứ thế chết đi.
Nàng chết lặng ngồi sụp xuống đất, cả người theo đó run rẩy.
Máu tươi chảy từ cổ của nữ tỳ kia chảy đến chân trần của nàng, nàng rụt chân lại, không ngừng thở dốc vì sợ hãi.
Rất lâu sau, nàng mới có can đảm ngẩng đầu lên nhìn kẻ đáng sợ trước mặt mình, đối diện với nàng là ánh mắt rét