Bị bệnh hơn một tháng, có rất nhiều chuyện Mộc Như Châu dường như đã hiểu ra.
Ví như vì sao Mộc Hách nhất quyết muốn nàng giết Mộc Sơ Phong, tất cả cũng là vì ông sợ nàng bị hắn liên lụy.
Ví như vì sao Mộc Sơ Phong thà chọn chết chứ không tiếp tục báo thù, tất cả cũng bởi vì tình nghĩa từ nhỏ hắn đối với nàng.
Tất cả mọi chuyện, chung quy cũng vì nàng mà bắt đầu, vì nàng mà kết thúc.
Nghiệp chướng của nàng...!có lẽ đã quá nặng rồi.
*****
Lập xuân, bầu trời từ sáng đến chiều luôn xám xịt, mưa xuân lớt phớt trên mái nhà và cây cối.
Ở trước hiên nhà, Mộc Như Châu ung dung ngồi trên ghế gỗ xếp, tận hưởng bầu không khí ấm áp.
Nàng nằm thư thái trên chiếc ghế gỗ xếp, mắt nhắm nghiền.
Nhưng không hiểu sao, lúc sau chân váy nàng như bị thứ gì đó kéo kéo.
Nàng đưa chân đạp vài cái, nó ngừng một lúc rồi lại tiếp tục kéo tới kéo lui chân váy nàng.
Nàng hừ lạnh, ngồi dậy nhìn xuống dưới đất.
Lập tức đập vào mắt nàng là một con chó con.
Con chó thấy nàng nhìn nó thì lập tự vui vẻ vẫy đuôi, còn không quên sủa lên một tiếng.
Nàng giật mình, theo phản xạ đưa chân đạp văng nó đi.
Nàng không dùng nhiều lực nên nó chỉ bị hất văng một đoạn, lăn vài vòng trên đất.
Sau cùng nó đứng dậy, từ xa dùng ánh mắt tủi thân nhìn nàng.
Thấy vậy, khoé miệng nàng giật giật.
"Nếu nàng không thích, cũng không nên đối xử với nó tàn nhẫn như vậy."
Sở Mạc Vân Phong đằng sau đi đến ngồi cạnh nàng.
Nàng nghiêng đầu qua nhìn hắn.
"Ta không có nói là không thích."
"Vậy vì sao nàng đá nó?"
Nàng gãi gãi chóp mũi: "...Tự nhiên nghe nó sủa, ta có chút giật mình."
Hắn mỉm cười: "Vậy có thích không?"
Nàng rất nhanh đã hiểu ý hắn: "Ngài muốn ta nuôi nó sao? Chuyện này hình như hơi đột ngột."
Đối với lời này của nàng, hắn chỉ cười trừ: "Bổn vương mang nó về đây để nó bầu bạn với nàng.
Còn việc chăm sóc, đã có người trong phủ lo liệu riêng."
Dường như chú chó con biết Sở Mạc Vân Phong sẽ bảo kê cho nó, vậy là nó rất tự nhiên mà đi tới bên chân nàng, cọ cái đầu của mình vào cổ chân nàng.
Thấy nó như vậy, Mộc Như Châu tỏ ra ghét bỏ.
"Từ lúc nào ta lại cần một con chó bầu bạn chứ..."
Tuy nói vậy, nhưng hắn vẫn thấy gương mặt nàng đã có ý cười, dường như đang rất vui vẻ.
Hắn mỉm cười, cũng không thèm vạch trần điệu bộ hiện tại đang bán đứng nàng.
"Vậy bổn vương mang nó ra làm thịt tẩm bổ cho nàng, được chứ?"
Chớp mắt, vẻ mặt nàng có chút kì quái.
"Nó gầy như vậy, làm đồ tẩm bổ cho ta cũng chả bõ dính răng.
Nếu nuôi thêm vài năm nữa, lúc đó ăn vẫn chưa muộn."
Hắn khẽ mỉm cười: "Tùy nàng."
*****
"Thiếu chủ, thuộc hạ đã cố hết sức điều tra về ân oán giữa Thân vương và Tu La điện...!nhưng không có kết quả.
Có lẽ..."
Nàng cau mày: "Có lẽ?"
Người kia vội nói ra suy đoán của mình: "Có lẽ những chuyện đó đã bị tông chủ..."
Không cần nói tiếp thì Mộc Như Châu cũng hiểu.
Chuyện trước kia đã bị Mộc Hách che giấu, nàng muốn biết chỉ còn có cách đi hỏi ông.
Đầu lại lên