Thời tiết Tây Vực rất thất thường, rõ ràng cuối tháng 6 mà ban đêm còn lạnh hơn Trung Nguyên.
Mộc Như Châu dựa vào một gốc cây, bên hông dắt mặt nạ sói, trong lòng ôm trường kiếm, vì vận khinh công liên tục tới đây nên có chút mệt mỏi, uể oải nhắm mắt.
Từ xa có tiếng bước chân đi tới gần, nàng biết nhưng không mở mắt nhìn.
Lúc sau giọng nói nhàn nhạt của Thác Bạt Dã vang lên.
" Dạo này rảnh rỗi đến chỗ ta như vậy sao?"
Mộc Như Châu vẫn nhắm mắt, mỉm cười như có như không: " Lần trước huynh thành thân ta chưa đến."
" Muội không phải người nhàn rỗi như vậy."_ Thác Bạt Dã nhướng mày, áo bào đen phấp phới bay lượn dưới màn trời đêm, tạo cho người khác cái nhìn cảm giác cô đơn cùng cực.
Nụ cười của nàng càng ngày càng nhạt đi, cuối cùng không kìm được giọng điệu trào phúng nói.
" Mộc Tam chết rồi.
Huynh ấy vì một nữ tử mà chết dưới tay ta."
Thác Bạt Dã nhàn nhạt liếc nhìn nàng rồi lại nhìn lên trời như đang nhớ đến cái gì đó.
Mộc Như Châu thấy vậy, buồn cười hơn.
" Như thế nào hai người lại có thể vì một thứ tình cảm nam nữ phiền toái kia, mà tự chuốc khổ vào thân?"
Một kẻ thà phản bội Tu La điện để cứu người mình yêu, hơn nữa còn không tiếc mạng sống đánh đổi.
Một kẻ lại hàng ngày hàng đêm nhớ đến nữ nhân trước kia mình từng buông tay, luôn bày ra điệu bộ day dứt, sống dở chết dở vì tình.
Hai người đơn giản mà nói chính là kẻ mang ý chí không kiên cường, tình cảm dễ sâu nặng.
Thác Bạt Dã không tỏ thái độ gì với nàng, coi như cũng đã hình thành thói quen, hắn nghiêng đầu nhìn nàng, Mộc Như Châu cũng nhướng mày nghe hắn nói.
" Muội từ bỏ được?"
" Ta là người cầm lên được cũng buông xuống được."_ Nàng rũ mi xuống.
" Nếu thực sự yêu một người, muội sẽ không dễ dàng buông xuống được."_ Thác Bạt Dã cười khổ, lắc lắc đầu với tính cách cố chấp của biểu muội mình.
Thực sự yêu một người? Có loại tình cảm chung tình đó sao? À, đây không phải chính là nói đến Mộc Tam sao.
Mộc Như Châu hừ lạnh, không thèm nhìn hắn một lần nào nữa, ôm trường kiếm theo hướng đông trở về Trung Nguyên.
Thác Bạt Dã cũng chỉ lạnh nhạt nhìn nàng đến rồi lại đi.
Dù rất mệt nhưng vận khinh công trở về thì nàng vẫn dư sức.
Nhiệm vụ của nàng vẫn còn đó, chỉ là một cái chết của Mộc Tam, không đáng phải để nàng bận tâm quá lâu.
Nàng cũng đã làm hết sức trong khả năng của mình rồi.
" Tam ca, ta giết nữ tử đó, thả huynh đi, huynh nguyện ý không?"
Thực ra khi nói câu đó nàng chắc chắn có thể thực hiện được, thả huynh ấy đi.
Chỉ cần hắn buông bỏ nữ tử kia, hắn sẽ là kẻ tàn nhẫn, một khi tàn nhẫn thì người Tu La điện cũng khó giết được hắn.
Nhưng hắn lại quá nặng tình, nàng cũng chỉ có thể giúp được đến thế.
*
" Vương gia, thần theo dấu