Thành Trường An.
Giáo Phường Ti nằm trong con hẻm phía nam của kinh thành, là kĩ viện của quan lại chịu sự quản lý của Lễ bộ, cung phụng hoàng thân quyền quý.
Ở nơi đây, rất nhiều thê nữ của tội thần bị đày tới, nữ tử trong đó không chỉ tư chất đoan chính thanh nhã, mà còn có nhan sắc yêu kiều làm mê đắm lòng người.
Vì có một số chuyện cần bản thân đích thân xác minh, Mộc Như Châu đành dịch dung rồi đến đó.
Người nàng dịch dung chính là con trai út của Bình An hầu - Vệ Hiển.
Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc nến đỏ thắp lên.
Sau một ngày lao lực với chính sự, rất nhiều quyền quý, quan lại đã đến đây hưởng lạc.
So với thanh lâu Tây Trì, Giáo Phường Ti cũng chả thua kém gì.
Bên ngoài treo rất nhiều đèn lồng rực rỡ đủ màu sắc và hoa văn, trước cửa biển hiệu lớn đề ba chữ Giáo Phường Ti cũng sáng rõ.
Mộc Như Châu đạp bóng đêm bước vào, phong thái mang đúng dáng vẻ phong lưu của Vệ Hiển.
Nàng vừa bước vào, tú bà vừa nhìn đã đi tới bên cạnh, dùng giọng điệu ngọt xớt lấy lòng.
"Vệ công tử, ngài khỏi bệnh rồi sao?"
Khỏi sao được, hắn đang nằm hấp hối trên giường ở nhà kia kìa.
Khác với suy nghĩ trong đầu, nàng nhếch mép cười ranh mãnh.
"Chỉ là dính chút bệnh cỏn con, làm sao có thể làm khó Vệ thiếu ta được."
"Đúng, đúng..."_Tú bà hoan hỉ nói: "Người đâu, mau kêu nhị tiểu thư Lâu thị ra đây."
Nhị tiểu thư Lâu thị là trưởng nữ của tội thần Lâu gia.
Cả gia tộc Lâu gia bị khép tội làm phản vì dính líu tới Đông Lăng vương, từ trên xuống dưới đều bị xử tử, riêng chỉ có nàng ta là được tha.
Nhưng so với nỗi nhục bị đày vào Giáo Phường Ti, có lẽ đối với nàng ta còn tàn nhẫn hơn cái chết.
Vệ Hiển là người thích mới mẻ, càng cưỡng ép hắn càng thích, cho nên trước khi bị bệnh, hôm nào hắn tới đều muốn nàng ta hầu hạ mình.
Nàng ta không chịu, hắn có cách không để nàng ta tự tử, ngoan ngoãn làm theo ý hắn.
Tú bà vừa hô hoán xong, Mộc Như Châu vội ngắt lời: "Không cần, hôm nay bổn công tử tới đây không phải để vui chơi."
Tú bà ngạc nhiên: "Vậy công tử gia tới đây để làm gì?"
Tú bà vừa dứt lời, phía trên lầu hai lập tức phát ra tiếng đổ vỡ lớn, đoán chừng là phòng ở dãy cuối.
Hết tiếng đồ đạc rơi vỡ, bên trong phòng còn kèm theo tiếng nữ nhân la hét chói tai.
Mộc Như Châu nhận thấy vẻ mặt Tú bà có chút lo lắng thất thường.
"Có chuyện gì sao?"_Nàng gặng hỏi.
Tú bà thở dài, thành thật nói: "Công tử gần đây không đến nên không biết đâu.
Tháng trước thân tín của Thân vương - Hoài đại nhân có mang theo một nữ tử nhan sắc mỹ miều đến, không nói không rằng sung nạp vào đây.
Nhưng trái lại không cho bất kì ai đụng vào, nữ tử đâý chỉ duy nhất được hầu hạ Hoài đại nhân."
Tú bà ngừng một chút rồi nói tiếp.
"Đêm nay Hoài đại nhân không đến, một vài quan lớn có ý đồ với nàng ta đã lâu liền nhân cơ hội mượn dịp, muốn sau lưng Hoài đại nhân mà hành sự."
Nàng ưu nhã phe phẩy quạt trong tay: "Vậy tại sao ngươi không ngăn họ?"
Tú bà thở dài não nề: "Họ là quan lớn trong triều.
Đắc tội với Hoài đại nhân may ra còn chết