Đến chiều tối muộn hôm sau mưa mới ngừng.
Ngoài ngoại thành Trường An vừa trải qua đợt thanh tẩy nên tiết trời càng thêm trong lành hơn, về đêm cũng mát mẻ hơn, không còn cái oi bức của đầu hạ nữa.
Đứng trước phủ đệ của mình, Mộc Luân ngáp ngắn ngáp dài chán nản.
Hắn vừa lo đuổi muỗi vừa để ý phía trước.
Cuối cùng không uổng công đứng chờ ở đây lâu, đằng xa dần lộ ra bóng dáng Mộc Như Châu.
Nàng đi đến trước mặt hắn.
Hắn mở quạt phe phẩy trong tay, đưa mắt nhìn bao quát nàng từ trên xuống dưới.
"Máu của muội?"
Mặt nạ sói che đi phân nửa gương mặt nhợt nhạt, nàng khàn giọng trả lời hắn.
"Trên đường đến gặp phải vài kẻ ngáng đường."
Giọng nàng nhỏ đến mức hắn nghe lọt tai câu được câu không.
Sợ phải thực sự đứng thêm lúc nữa nàng sẽ ngất đi, hắn liền tiến tới có ý đỡ nàng.
"Được rồi, vào trong rồi chúng ta nói tiếp."
Mộc Như Châu tránh sang một bên, không để hắn chạm vào mình: "Trên người ta bẩn lắm, không tiện để huynh chạm vào."
Nói xong thì mặt lạnh đi vào trong phủ đệ.
Mộc Luân thấy vậy chỉ còn nước thở dài, hắn gập quạt lại rồi cũng đi vào.
Tu La điện không phải chỉ lập ra để giết người, muốn duy trì điện thì phải có ngân lượng, cho nên có rất nhiều cửa hàng buôn bán trên Trung Nguyên.
Và hầu hết cửa tiệm lớn nhỏ ở Trường An đều do Mộc Luân quản lý, việc hắn có phủ đệ riêng cũng là lẽ đương nhiên.
Để tránh phiền phức nên trong phủ cũng không có quá nhiều người hầu, nhưng ít nhiều cũng có gần mười nữ tỳ và vài gia đinh.
Mộc Như Châu trước kia cũng ở lại đây vài lần, theo thói quen nàng đến căn phòng trước đây hay ở.
Nàng vừa bước vào trong phòng, người đằng sau cũng theo tới luôn.
Trên tay hắn còn bê theo hòm thuốc.
Thấy vậy, nàng nhíu mày.
"Ta không có bị thương."
Mộc Luân đặt hòm thuốc lên bàn, rồi nhướng mày chỉ chỉ vào cánh tay phải của nàng: "Thật không?"
Nàng nhìn xuống cánh tay phải, ở đấy có một vết thương đã ngừng chảy máu, có lẽ bị thương đã lâu nên nàng không thấy đau.
Nàng mím môi, đi đến ngồi xuống ghế, cởi một bên tay áo để hắn bôi thuốc.
Cũng không phải lần đầu hắn bôi thuốc cho nàng nên cả hai không có gì phải ngại.
Trong lúc hắn chuyên chú xem vết thương, nàng tiện thể bắt chuyện.
"Lúc nãy, ta thấy Thiền Khuynh Khuynh trong phủ huynh."
Hắn nghe vậy chỉ ừ một tiếng, không hề nói gì.
Nàng liếc mắt nhìn gương mặt vô cảm của hắn.
"Tại sao lại chuộc thân cho nàng ta khỏi thanh lâu? Huynh thừa biết, trước kia nàng ta là nữ nhân của Sở Mạc Vân Phong mà."
Ngữ điệu của nàng giống như nói chuyện phiếm hơn là trách móc.
Sau khi bôi thuốc, hắn lấy vải trắng băng bó lại miệng vết thương.
"Chính bởi vì trước kia nàng ta là nữ nhân của hắn, ta mới chuộc thân cho nàng ta."
Nàng biết hắn đang suy tính những gì: "Dẫn sói vào nhà, sau này ắt sẽ có rất nhiều chuyện không lường trước được..."
Hắn cắt ngang lời nàng.
"Đừng nghĩ quá phức tạp.
Nàng ta chỉ là một quân cờ vô dụng được sắp đặt ở bên cạnh để theo dõi nhất cử nhất động của ta.
Ta không thấy có vấn đề, muội lo gì chứ?"
Nói đoạn, hắn cong môi cười: "Thực ra, ta cũng muốn xem xem cái vị Thân Vương đó sẽ tính kế ta như thế nào?"
Sau khi được băng bó xong, nàng kéo áo lên rồi buộc lại đai hông.
Còn một bên hắn lấy khăn sạch lau tay của mình.
Nàng không muốn tiếp tục chủ đề kia