Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ
“Khuynh Khuynh ——”
Ngươi bình an không bị gì, thật tốt.
Thiếu niên khẽ nhắm đôi mắt lại, trong đầu hắn hiện ra khoảnh khắc lúc hắn rơi vào hôn mê, thấy bóng dáng kia, khóe môi chậm rãi nâng lên một độ cong nho nhỏ.
Vừa rồi… Hẳn là nam nhân kia, xuất hiện cứu Khuynh Khuynh…
“Thần Nhi, chúng ta về nhà thôi.
” Phong Như Khuynh vươn tay về hướng thiếu niên, cười đẹp đến mức rung động lòng người, tựa như ánh mặt trời.
Thiếu niên ngẩn ra, lúc ngước mắt lên thì nhìn thấy đôi mắt ấm áp như lúc ban đầu.
Ánh mắt kia như nắng ấm, hòa tan trái tim đã phủ đầy bụi từ lâu của hắn.
“Được ——”
Hắn đưa tay, đặt lên tay thiếu nữ.
Mà từ nhà này… Bao nhiêu năm như vậy, là lần đầu tiên hắn nghe được.
Tần Thần cười, nụ cười thanh thuần giống như bông tuyết đầu mùa, sạch sẽ không dính bụi trần.
Đúng vậy, từ nay về sau, hắn đã có nhà.
Nơi nào có nàng, nơi đó chính là nhà của hắn!
Phong Như Khuynh kéo Tần Thần, hướng về nơi lúc vào đi tới.
Đám người Đường Tư còn ở nơi đó chờ nàng!
Vốn dĩ Phong Như Khuynh còn dự định sau sẽ tiếp tục đưa thủ hạ đến nơi này tu luyện nhưng hiện tại suối nguồn vô tình đã bị nàng mang đi, nơi này không còn linh thủy, linh khí ở trong suối nước nóng cũng sẽ chậm rãi tan đi, dần dà sẽ trở nên loãng hơn cho đến khi không còn gì.
Cho nên không cần thiết phải quay lại nơi này nữa.
Rất xa, nàng đã thấy nhóm người vẫn đang tu luyện trong linh tuyền, khóe môi nàng cong lên, âm thanh thanh thúy trong trẻo: “Đường Tư, Linh Vận, các ngươi có thể lên rồi, chúng ta phải đi.
”
Đường Tư nghe thấy âm thanh quen thuộc, đột nhiên mở to mắt.
Đầu tiên nàng nhìn thấy chính là Tần Thần cả người đầy máu, vẻ mặt cứng lại, dời ánh mắt qua bên cạnh, rơi vào mắt nàng là một gương mặt đẹp khuynh thành.
Trên khóe môi thiếu nữ là nụ cười nhạt, làn da trắng nõn nà, lông mi như trăng rằm, dáng người nhỏ nhắn nhưng những nơi lồi lõm vẫn đều có đủ.
Quần