Hắn ta mỉa mai cười lạnh một tiếng: “Là của ta thì như thế nào?"
“Là của ngươi, vậy thì tốt rồi.” Phong Như Khuynh lạnh nhạt nở một nụ cười, trong ánh mắt loáng thoáng hiện lên hai ngọn lửa giận dữ.
Không khí cũng trở nên âm trầm đáng sợ theo.
Tiểu Lang Nhi của nàng, bình thường nàng rất luyến tiếc dùng kiếm chém nó, tự nhiên tên hỗn đảng này lại khiến cho Tiểu Lang Nhi thấy máu!
“Thanh kiếm này là ngươi dùng để đả thương người, vậy hôm nay ta sẽ dùng kiếm của ngươi để giết ngươi!!!”
Theo giọng nói của Phong Như Khuynh vừa nói ra, Tam Văn Hổ gần giận một tiếng, điên cuồng nhằm về phía nam tử trung niên.
“Linh thú ngũ giai?”
Nam tử trung niên cảm nhận được khí thế của Tam Văn Hổ, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Trước đó tiểu thư có nói qua, Đường Ẩn chỉ mang theo một nha hoàn đi cùng, cho nên Phong Vân Phủ mới chỉ phái một người là hắn ta.
Rốt cuộc người ở Phong Vân Phủ đều rất bận, không cần thiết lãng phí sức lực của chủ nhân.
Ai có thể nghĩ đến, từ chỗ nào nhảy ra một nữ nhân, nữ nhân này còn có một toạ kỵ là linh thú ngũ giai!
“Nha đầu, ngươi có biết ta là ai hay không?” Ánh mắt nam tử trung niên lạnh lẽo: “Ta là người của Phong Vân Phủ, ngươi muốn giết người của Phong Vân Phủ là ta thì Phong Vân Phủ sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Phong Như Khuynh khẽ liếm đôi môi đỏ, nụ cười mang theo sự làm càn và sát khí nồng đậm.
“Ta không thèm quản ngươi là Phong Vân Phủ hay Lôi Phong Phủ, làm sói của ta bị thương thì nên chết đi!”
……
Giữa rừng lá phong cách đó không xa, Đường Ẩn lẳng lặng ngồi, đôi mắt nàng ta nhìn chăm chú vào Phong Như Khuynh, trong lòng xuất hiện cảm giác có chút phức tạp.
“Nàng vì ta mà làm ra tình cảnh như này…… Rõ ràng biết đối phương là đến từ Phong Vân Phủ, nàng vẫn lựa chọn đối địch với Phong Vân Phủ.”
Đáng giận hơn là ngay từ đầu nàng ta tiếp cận Phong Như Khuynh, hoàn toàn là vì Nam Huyền!
Nàng ta(Đường Ẩn) là vì Nam Huyền nên cố ý lừa gạt nàng ấy(Phong Như Khuynh)!
Trong lòng Đường Ẩn tràn đầy hối hận, nếu như…… Nàng ta sớm biết rằng Phong Như Khuynh có thể vì nàng ta mà làm ra tình trạng này thì nàng ta tuyệt sẽ không…… Có bất kỳ địch ý nào đối với nàng ấy.
“Nhưng mà…… Nàng ta nói làm sói của nàng ta bị thương, là có ý gì?” Đường Ẩn im lặng một lúc lâu, hỏi.
Thiên Ngưng lắc cái đầu
Trong đầu nàng ta hiện lên cái ôm ấp áp mà an tâm, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ lên, cúi đầu, dùng ngón tay di chuyển vẽ trên mặt đất.
Nàng là người của nàng ta……
Loại cảm giác này, dường như…… Cũng không thấy chán ghét……
“Đúng rồi, tiểu thư, tự nhiên Phong Như Khuynh nàng ấy đột phá đến Linh Võ giả, còn có một toạ kỵ là linh thú ngũ giai, mới ngắn ngủn mấy tháng không gặp, nàng ấy đã trở nên lợi hại như vậy.” Thiên Ngưng ôm trái tim, dùng ánh mắt si mê nhìn về phía thiểu nữ trên lưng hổ.
Đường Ẩn lôi kéo khuôn mặt nhỏ: “Tại ngươi lại gọi tên huý của nàng ta? Như thế là không lễ phép!”
“……”
Tiểu thư, người thay đổi rồi, người không phải là tiểu thư mà ta quen biết.
Đường Ẩn cắn chặt môi, nhìn vế phía Phong Như Khuynh: “Thực lực của Phong Vân Phủ rất mạnh, nếu mà là Đường gia thì cũng chưa chắc sẽ vì một người không có thiên phú như ta mà đi đối địch với Phong Vân Phủ, nhưng nàng ta thân là tình địch của ta, thế nhưng lại làm được……”
“Cho nên…… Nếu nàng, nếu nàng thật sự muốn gả cho Nam Huyền…… Ta sẽ từ hôn, đây là ta thiếu nàng ta……”
“Tiểu thư!” Thiên Ngưng vô cùng hoảng sợ: “Không phải người…… Rất thích Nam Huyền công tử sao?”
Đường Ẩn cúi đầu: “Đúng vậy, ta thích…… Nam Huyền, các trưởng lão đều nói, hắn là nam tử dịu dàng nhất thế gian, trong sáng như ánh trăng, cho dù ta chưa từng gặp hắn, nhưng vẫn muốn gặp hắn, nhưng nếu Phong Như Khuynh nói muốn gả cho Nam Huyền, ta đây sẽ buông tay……”