Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
"Nàng vào Phong Khuynh Uyển.
"
Phong Hòa Uyển, đối với Phong Vân Phủ là một chỗ cấm địa.
Vì vậy, nghe được lời Hồng Ngọc, tất cả mọi người đều trầm mặc, ngay cả hô hấp cũng mang theo vài phần dồn dập.
"Phong Khuynh Uyển, bên trong là nơi Phủ chủ trồng trọt một ít dược liệu trân quý, cũng không thiếu linh dược, những tảng đá trong sân đều là hắc linh thạch, giá cả đắt đỏ, lại có thể dùng để tụ hội linh khí, nước là từ hồ Thánh Thủy ở Linh Thú Chi Sâm đưa tới, lần đó Phong Vân Phủ đã phải phái rất nhiều người, một thùng một thùng đưa về! Trên tường của gian phòng lại treo tranh chữ của danh nhân, vô cùng trân quý! Ly uống nước cũng là! "
Giọng nói của thanh niên khôi bào rõ ràng mang theo kích động cùng tức giận.
Nhưng hắn lại bị một tiếng quát bảo ngừng lại.
"Đủ rồi, không cần nói nữa,dien>dan+le#quy(don nói nhiều như vậy thì có ích lợi gì?" Thanh y nam tử xoa huyệt Thái Dương: "Lệnh bài kia, xác thức là của Phủ chủ, người giữ lệnh bài, chính là Thiếu Phủ chủ của Phong Vân Phủ, nhưng rõ rang Phủ chủ là vì nữ nhi mới tạc ra lệnh bài này, tại sao lại rơi vào trong tay của nàng ta?"
Quan trọng hơn là, chẳng những trên người Đường Ngọc còn lưu lại khí tức của Phủ chủ, nàng còn có công pháp của Phủ chủ.
Như vậy chứng minh, nàng đúng là đồ đệ của Phủ chủ.
Nếu như nói lệnh bài của Phủ chủ bị đoạt, Phủ chủ lại bị nàng ta sát hại thì, cũng sẽ không dạy công pháp cho nàng ta.
Cho nên thân phận này, bọn họ cũng không có hoài nghi.
Nhưng bây giờ suy nghĩ lại, lấy tính tình của Phủ chủ, sẽ thu một đồ đệ kiêu ngạo, cậy mạnh hiếp yếu như vậy sao?
"Thanh Viễn, bình thường ngươi hay làm nhiệm vụ bên ngoài, ngươi tiếp tục đi thăm dò tin tức của Phủ chủ, ta không tin Phủ chủ đã chết! Dù sao người ở nơi này, trừ các trưởng lão ra, cũng chỉ có ngươi, ta, còn có Hồng Ngọc đã gặp qua Phủ chủ.
" Sắc mặt Phong Ứng hơi sầm xuống.
Thanh niên gọi là Thanh Viễn kia cắn răng, hỏi: "Chúng ta có thể! đi tìm người nhà của Phủ chủ không? Lấy thực lực của Phong Vân Phủ cũng không phải vấn đề, cứ như vậy nói có lẽ! "
"Không được!" Phong Ứng kiên định lắc đầu: "Năm đó Phủ chủ đã nói, bất kể sau này nàng xảy