*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Cò Lười
Beta: MAC
Phong Như Khuynh rũ con ngươi xuống, nàng biết rõ người phạm phải sai lầm chính là nguyên chủ, nhưng nội tâm nàng lại ngăn không được sự dày vò.
Hiện giờ, nàng chẳng những kế thừa thân thể “nàng”, còn phải chịu trách nhiệm những việc thuộc về “nàng”.
“Mợ, hiện tại ta đối với phủ tướng quân thật sự không có bất luận ác ý gì, ta hy vọng ngươi có thể tin tưởng ta một lần.” Nàng nâng con ngươi lên, ánh mắt sáng quắc, kiên định không đổi.
Ánh mắt như vậy, Nạp Lan phu nhân chưa bao giờ gặp qua.
Nhìn thấy tia kiên định đó, khiến tâm bà không tự chủ bản thân mà rung động một chút.
May mắn bà đã nhanh chóng giữ tâm kiên định lại, cười nhạo một tiếng.
Tin tưởng nàng? Trước kia sau mỗi lần khi dễ Đại Nhi, lại làm bộ người tốt đi tìm Đại Nhi, kết quả, chỉ mang đến cho Đại Nhi nhiều hơn đau đớn tổn thương.
Phủ tướng quân bọn họ không phải là chưa từng tín nhiệm nàng, chỉ là nàng đã làm mất đi tín nhiệm của bọn họ, hiện tại cho dù nàng nói cái gì, bà đều sẽ không tin.
“Công chúa, ngươi là quân, chúng ta là thần, thân là thần tử vốn chính là vâng theo lệnh của công chúa, sao nói đến tín nhiệm?” Nạp Lan phu nhân gắt gao nắm chặt nắm tay: “Hiện tại sắc trời cũng không còn sớm, công chúa mời trở về đi, xin thứ cho ta không tiễn xa được.”
Phong Như Khuynh khẽ thở dài một tiếng, nàng cười khổ nhìn phía sắc mặt căng thẳng của Nạp Lan phu nhân, vốn định nói cái gì đó, nhưng lại không thể nào mở miệng.
Cuối cùng, chỉ biến thành một câu cáo biệt đơn giản.
“Vậy ta liền đi trước, mợ, ngày sau ta lại đến tìm các ngươi, được
không?”
Trái tim Nạp Lan phu nhân run lên, trong mắt hiện lên hoảng loạn, nàng cư nhiên còn muốn tới! Chẳng lẽ còn ngại phủ tướng quân tai họa nàng mang đến không đủ sao?
Nhưng đối mặt với Phong Như Khuynh, Nạp Lan phu nhân không dám nhiều lời, sắc mặt bà trắng bệch cười cười: “Thiên hạ này đều là đất của vua, công chúa muốn đi nơi nào không cần hỏi đến ta.”
Phong Như Khuynh nhẹ nhấp môi, trước khi nàng rời đi muốn duỗi tay sờ cái đầu nhỏ của Đại Nhi.
Nhưng Nạp Lan phu nhân nhìn thấy đôi tay duỗi tới của nàng, nhanh chóng ôm chặt Đại Nhi hơn nữa, trong ánh mắt hàm chứa vẻ cảnh giác.
Tay nàng ở giữa không trung cứng lại, chung quy là vẫn không sờ đầu nhỏ của Đại Nhi, ngược lại là bất đắc dĩ hạ xuống.
“Ta đi đây.”
Phong Như Khuynh nhìn phía sau cửa lớn phủ tướng quân, chậm rãi xoay người, bóng dáng kia dần dần biến mất dưới ánh trăng.
Cho đến khi bóng lưng nàng hoàn toàn biến mất, Nạp Lan phu nhân vuốt ngụm khí ở trong ngực xuống, bà vội vàng buông lỏng Nạp Lan Đại Nhi ra, sắc mặt nôn nóng nói: “Đại Nhi, về sau ngươi không được gặp gỡ nàng, biết không hả?”
Nạp Lan Đại Nhi ngây thơ mờ mịt, mắt nàng to nhấp nháy, sáng ngời như bầu trời đêm đầy sao.
“Nhưng mà, biểu tỷ tỷ…… dẫn con đi mua bánh ngọt.”
Biểu tỷ tỷ bảo hộ