Diệp Thiếu Xuyên thu hòi nụ cười, nhàn nhạt nhìn đối phương một cái.
“Vậy thì đi đi!”
Trương Hạc Minh nheo mắt lại quan sát Diệp Thiếu Xuyên một phen, vây quanh Ngô Nguyên Lượng đi về phía trước đi, đồng thời gọi điện thoại bảo
phòng bệnh án chuyển tất cả hồ sơ bệnh lý của người mắc bệnh nan y tới.
“Bác sĩ Diệp, chúng ta cũng đi qua đi.
” Trâu Trường Xuân nói.
“Trâu viện trưởng mời.
”
Diệp Thiếu Xuyên gật đầu, đưa tay một cái vô cùng hiểu phép tắc.
“Ha ha, bác sĩ Diệp khách khí.
” Dù sao Trâu Trường Xuân cũng là người đứng đầu một bệnh viện, ở trước mặt Vương Chương Hòa không có gì, nhưng ở kỳ trước mặt người khác lại rất có khí thế, cười lớn một tiếng, bước đi về phía trước.
Phòng bệnh án, rất nhanh các loại hồ sơ bệnh lý đều đặt ở trước mặt rất nhiều chuyên gia, nhân viên làm việc nói: “Trong này đa số là người mắc bệnh thời gian rất lâu ở bệnh viện, đều là người mắc bệnh nan y, không cách nào chữa trị, chỉ có thề thông qua dược vật duy tri.
Còn có một vài người mắc bệnh vừa mới nhập viện, hồ sơ bệnh lý ở các khu nội trú, còn chưa giao cho bên này, có cần gọi điện chuyển tới không?”
Nói xong, ánh mắt anh ta nhìn về phía Trương Hạc Minh.
Mặc dù Trương Hạc Minh chỉ là một Phó viện trưởng, nhưng vợ ông ta lại là cục trưởng cục vệ sinh thành phố,
ở trong bệnh viện mặt mũi của Trâu Trường Xuân ông ta cũng có thể không cho, nhân viên làm việc đương nhiên không dám đắc tội với ông ta.
Có điều Trương Hạc Minh cũng không có trả lời anh ta, mà là nhìn về phía Ngô Nguyên Lượng.
“Những tài liệu này là được, chắc cũng đủ.
” Ngô Nguyên Lượng gật đầu một cái, hướng Diệp Thiếu Xuyên nói: “Tiểu Diệp, lúc trước đã nói xong rồi, cậu tới chọn bệnh nhân đi.
”
“Được.
”
Diệp Thiếu Xuyên cũng không từ chối, cầm lên từng hồ sơ bệnh lý rồi
nhìn, mà những bác sĩ khác đều ngồi xuống, đương nhiên có nhân viên làm việc đưa nước trà tới.
Trên bàn hồ sơ bệnh lý rất nhiều, không dưới trăm bộ, Diệp Thiếu Xuyên nhìn rất cẩn thận, cũng rất nghiêm túc, có điều tốc độ lại bất mãn, chưa tới một giờ, liền từ trong đó chọn lựa ra năm bộ hò sơ bệnh lý.
“Vậy được, chọn mấy bệnh nhân này, đưa tôi đi xem bọn họ một chút, sau đó chọn ra một người từ trong đó.
” Diệp Thiếu Xuyên nói với nhân viên làm việc.
‘Được, mời đi cùng tôi.
Nhân viên làm việc cầm hồ sơ bệnh lý lên nhìn một chút, sau đó gật đầu đưa mọi người đi tới khu nội trú.
Rất nhanh, Diệp Thiếu Xuyên liền thấy một người trong năm hò sơ bệnh lý anh chọn lựa ra, đây là một người tuổi tác tương đổi lớn, ung thư phổi giai đoạn cuối, người nhà ngồi bên cạnh, đã đến ranh giới hấp hối.
Diệp Thiếu Xuyên thấy người mắc bệnh liền âm thầm lắc đầu, ông cụ này không còn thuốc nào có thể trị nữa, cho dù là anh, cũng nhiều lắm là khiến ông ấy sống thêm hai ngày, chọn ông thì căn bản là vô ích.
Người măc bệnh thứ hai là một người
phụ nữ, bệnh mắc phải chính là chứng tăng urê-huyết, cũng đến thời kỳ cuối, bởi vì biến chứng của các bệnh,