Y thuật của Trương Hạc Minh thì bỏ đi, nhưng ông ta lại hiểu rõ tài nghệ của Ngô Nguyên Lượng cùng những chuyên gia xung quanh này, do đó cũng cho rằng Diệp Thiếu Xuyên
tuyệt đối không thể nào thành công, lúc này đương nhiên muốn đứng ra giậu đổ bìm leo.
Nhìn biểu tình của ông ta đầy đắc ý ngông cuồng, giống như Diệp Thiếu Xuyên đã thua đánh cượcc vậy, trong lòng Chu Vi cảm thấy một trận chán ghét.
Trâu Trường Xuân cũng có chút khó chịu, ho khan một tiếng, trực tiếp cắt dứt lời của Trương Hạc Minh, không để cho ông ta tiếp tục phách lối, trực tiếp nói với Diệp Thiếu Xuyên: “Bác sĩ Diệp, nếu không thì chúng ta tiếp tục xem một bệnh nhân còn lại một chút, như thế nào?”
Nói cho cùng, Trâu Trường Xuân cũng không tin Diệp Thiếu Xuyên, nói những lời này, cũng chỉ là hy vọng Diệp Thiếu Xuyên coi như thua, cũng không đến nỗi thua quá khó coi, đều là bệnh nan y, cậu chọn tới chọn lui, chọn một người nặng nhất, còn không, hay là xem người kế tiếp một chút, chẳng qua ông ta quay đầu giúp anh dùng chút tâm tư không phải là được rồi sao.
“Không cần!”
Diệp Thiếu Xuyên đương nhiên biết tâm tư của Trâu Trường Xuân, có điều anh cũng hiểu, nhưng cũng không tiện nói rõ, không thể làm gì khác hơn nói: “Trâu viện trưởng, bệnh
nhân này tôi có biện pháp.
Mắt của anh sáng ngời tự tin, trên mặt nụ cười nhàn nhạt khiến cho người ta không tự chủ được cảm thấy anh nói như vậy, thì nhất định làm được, khí phách khiến cho người ta bị thuyết phục.
“Ồ, nếu đã như vậy, vậy cứ dựa theo lựa chọn của bác sĩ Diệp đi.
” Nhìn nụ cười tự tin của Diệp Thiếu Xuyên, trong lòng Trâu Trường Xuân than thầm, cuối cùng vẫn là tuổi trẻ, ung thư não cũng không phải là đùa giỡn, cậu có cách, có cách gì, còn không phải là chết chắc sao, đánh cược với Ngô Nguyên Lượng bọn họ thì như thế nào?
Đánh cược là xem hai bên ai có thể khiến cho bệnh nhân sống lâu hơn, kỳ hạn hồ sơ bệnh lý nói là không vượt qua được một tháng, Trâu Trường Xuân cảm thấy Diệp Thiếu Xuyên