“Bác sĩ Diệp, chờ một chút, tôi lấy một cuốn sổ ghi chép lại.
Anh nói nhiều quá.
Tôi trí nhớ không tốt, không nhớ được.
”
Quan Tiểu Hà thấy Diệp Thiếu Xuyên nói chuyện không ngừng, nụ cười trên mặt đột nhiên ngưng trệ, cũng không đoái hoài tới cái gì nữa, vội ngắt lời, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài, người đã ngoài cửa nhưng
giọng vẫn truyền vào phòng: “Bác sĩ Diệp, tôi sẽ trở lại sớm, anh có thể ngồi đợi một lát…”
Thấy bộ dạng hấp tấp của Quan Tiểu Hà, Diệp Thiếu Xuyên không khỏi sờ sờ cái mũi, hỏi Hạ Vũ Y: “Chị Tiểu Hà của em đúng là thẳng thắn trực tiếp nhỉ?”
“Anh Tiểu Diệp, chị Tiểu Hà rất tốt, chăm em như em gái.
Chị ấy nói đồ ăn ở bệnh viện không ngon nên tự tay mang đồ ăn từ nhà cho em nữa nè.
” Hạ Vũ Y nghiêm túc nói.
“Thật sao?”
Diệp Thiếu Xuyên không ngờ lại như
vậy, có vẻ như Quan Tiểu Hà không chỉ là người thẳng thắn, mà còn là một người rất nhiệt tình.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng đúng, chỉ sợ thời điểm này chỉ có người như Tiểu Hà mới gần gũi được với Tiểu Y như vậy, sự rằng những người khác khi nhận được “giấy báo tử” của Tiểu Y, bọn họ sẽ không dám đến gần.
“Chị Tiểu Hà tốt với em như vậy, sau này khỏi bệnh rồi phải báo đáp chị ấy cho tốt nhé.
” Diệp Thiếu Xuyên sờ sờ đầu của Tiểu Y, cười nói.
Cảm nhận được sợi tóc mêm mại trên tay, trong lòng anh thở dài, có lẽ Tiểu Y sẽ không thể giữ được mái tóc
xinh đẹp này nữa.
Vốn dĩ với y thuật hiện tại của Diệp Thiếu Xuyên, cho dù nhắm mắt châm kim cũng không nhận ra sai huyệt đạo nào, nhưng Tiểu Y khác hẳn người thường.
Thứ nhất, khí lạnh tích trong người cô bé quá nặng, đã đến thời điểm quan trọng cuối cùng không khí lạnh xâm nhập