“Lạnh quá!”
Khi Quan Tiểu Hà đang bí mật quan sát Diệp Thiếu Xuyên, cô đột nhiên cảm thấy ớn lạnh bất giác rùng mình, nhanh chóng buộc chặt quần áo, trong lòng thầm nghĩ, kỳ lạ thật, cửa ra vào và cửa sổ của khu phòng này đều đóng chặt như vậy, trời cũng không phải mùa đông, sao lại lạnh thế chứ?
“Á?”
Quan Tiểu Hà thầm cảm thấy kinh ngạc trong lòng, ánh mắt không khỏi
rơi vào trên cánh tay Hạ Vũ Y, kinh ngạc phát hiện cánh tay tinh tế như ngọc của cô bé lúc này không ngừng bốc lên hơi lạnh.
Một luồng hơi lạnh mà mắt trần có thể thấy được, còn lạnh hơn điều hòa nhiệt độ, rỉ ra khí lạnh theo từng cây kim, vô cùng quái dị.
“Chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Quan Tiểu Hà muốn hỏi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của Diệp Thiếu Xuyên, lời ra đến khóe miệng lại rụt trở về, nhưng trên mặt không thể che giấu được vẻ kinh ngạc.
“Không có chuyện gì, một lát nữa sẽ không sao đâu, nếu lạnh thì ra ngoài trước đi.
” Diệp Thiếu Xuyên nói như thế đọc được suy nghĩ của Quan Tiểu Hà.
“Không lạnh không lạnh.
”
Quan Tiểu Hà cự tuyệt theo bản năng, tuy rằng nhiệt độ đã giảm xuống rất nhiều, nhưng từ nhỏ cô đã có thể chất tốt, còn học taekwondo, cũng không sợ nhiệt độ này.
Diệp Thiếu Xuyên không nói nữa, chỉ linh hoạt ngón tay trên người Hạ Vũ Y hơn mười lần, cuối cùng, anh chậm rãi đỡ cô dậy, đặt một tay lên lưng, chân khí trong cơ thể vận chuyển,
chậm rãi đi vào.
Quan Tiểu Hà phát hiện khuôn mặt tái nhợt của Tiểu Y dần trở nên hòng hào hơn so với bình thường, chuyện này là điều không thể.
Lúc sáng, khi cô vừa mới đến viện, đã nghe nhiều đồng nghiệp nói có người có thể chữa khỏi bệnh cho Tiểu Y.
Lúc ấy cô còn khịt mũi coi thường, cho rằng là lừa đảo, nhưng Trâu viện trưởng đến một chuyến, còn dặn cô vài câu, cô mới tạm chấp thuận, chỉ là vẫn nghi hoặc vô cùng.
Khi nhìn thấy Diệp Thiếu Xuyên, cô cũng rất thất vọng, chỉ là mặc dù tính cách có chút tùy tiện, nhưng cũng biết
mình không thể trực tiếp nói người ta không tốt, nên lúc đó cô cũng không biểu hiện ra ngoài.
Nhưng bây