“Đây là bữa khuya cậu mang về?”
Nhìn mấy xâu đồ nướng trên bàn, một bát hỗn độn, Lữ Thanh Tuyết quét đôi mắt đẹp vào trên người Diệp Thiếu Xuyên, nở nụ cười giống như cười mà không phải cười: “Đi nửa giờ, chỉ có từng này?”
“Đợi một chút, ha ha, chị Lữ, có đói bụng không, đến đây, tôi dọn ghế cho cùng nhau ăn cơm.” Diệp Thiếu Xuyên cười khan, rất lấy lòng đi tới chuyển ghế qua để Lữ Thanh Tuyết ngồi xuống.
“Quên đi, cậu tự ăn đi, tôi không đói, hôm nay hơi mệt, tôi về trước nghỉ ngơi, cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi!” Lữ Thanh Tuyết liếc anh một cái thật thâm sâu, cũng không hỏi thêm nữa, khoát tay áo, quay người cởi áo khoác trắng, thu dọn đồ đạc lại chuẩn bị rời khỏi phòng khám.
Cô sống cách đây không xa, cũng là nhà thuê tạm, Diệp Thiếu Xuyên ở trên gác xép của phòng khám, tiện cho việc ăn ở, nhân tiện cũng tiện chăm sóc phòng khám.
“Chị Lữ, chờ tôi chút, tôi tiễn chị.”
Diệp Thiếu Xuyên cắn một miếng thận heo, nhanh chóng đi theo.
“Không cần tiễn đưa gì đâu.”
Lữ Thanh Tuyết lại liếc anh thêm một cái, cất bước rời đi, chiếc chân dài được quần jean xanh bao lấy, trong lúc di chuyển, mông xương hông vặn vẹo, tựa như người mẫu, đi vào ánh đèn mờ ảo.
Khi Diệp Thiếu Xuyên nhìn thấy cảnh này, thầm cảm thán thật đẹp, nhưng không dừng lại bước chân, vẫn như cũ đi theo, mặc dù đường không xa, nhưng anh thật sự không đành lòng để cho một mỹ nữ như Lữ Thanh Tuyết đi một mình như vậy.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, yên tĩnh thanh thản, tuy rằng truyền đến tiếng bước chân, nhưng lại không ồn ào chút nào, ngược lại đặc biệt nhịp nhàng, hai người đi bên cạnh nhau không nói.
Diệp Thiếu Xuyên muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy sắc mặt Lữ Thanh Tuyết hơi lạnh, lại không biết nên nói cái gì, trong lúc nhất thời, tương đối có chút lặng im.
“Được rồi, tới đây thôi, trở về đi!”
Bất tri bất giác, đã đến chỗ phòng mà Lữ Thanh Tuyết thuê.
“Được rồi, tôi đi ngay đây, chị Lữ, ngủ ngon một giấc đi nhé!” Không biết vì sao, Diệp Thiếu Xuyên cảm thấy nhẹ nhõm, mỉm cười rồi rời đi.
Nhìn anh rời đi, đôi mắt đẹp của Lữ Thanh Tuyết trừng lớn, thật lâu sau mới xoay người mở cửa đi vào.
…
“Ôi chao, đau chết mất, con mẹ nó đau quá.”
Tại bệnh viện Nhân dân số 1 của thành phố, Trương Lực đang nằm trên giường, tay và chân đang bị băng bó, trông như một người tàn tật, miệng không ngừng kêu gào.
Ở bên giường, một nữ y tá có chút xinh xắn, khinh thường nhìn anh ta, tức giận nói: “Đừng kêu nữa, gây tê cả rồi, sao mà đau được chứ?”
Nghe được lời nói của cô y tá, Trương Lực như tìm được nơi trút giận, hét lớn: “Không cho tôi hét à? Cô là cái thá gì, cẩn thận tôi chém cô đấy!”
“Đồ cặn bã!”
Cô y tá càng tỏ vẻ khinh thường, xoay người bước ra ngoài tiểu khu.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng động lớn thu hút sự chú ý của hai người, Trương Lực vừa bực bội, vừa không nhịn được mắng chửi: “Ồn ào cái gì? Hơn nửa đêm rồi, có cho ai ngủ nghỉ gì không, bệnh viện gì như quần què!”
Hoàn toàn không ý thức được, anh ta là người hét lên đầu tiên.
“Được rồi, im dùm tôi cái đi.
Đã thành ra như vậy còn không quản được mình, đáng đời.” Cô y tá lầm bầm rồi bước nhanh hơn.
Đối diện vừa vặn có một y tá lớn tuổi đi tới, vội vàng tiến lên đón ngọt ngào hỏi: “Y tá trưởng, đã xảy ra chuyện gì, gấp gáp như vậy?”
“Không sao đâu.
Có thông báo của cấp trên.
Buổi tối lãnh đạo sẽ qua đây, xem chúng ta có chăm sóc bệnh nhân tốt không, không có việc gì thì đừng chạy lung tung.
Nhớ kỹ đó, tôi còn phải đi thông báo cho mấy người khác.” Y tá trưởng buông một câu rồi lại vội vàng bước đi, chạy sang khoa khác báo tin.
Nhìn bà ấy như vậy, chắc hẳn có lãnh đạo lớn xuống thật.
Cô y tá tò mò, đi tới bên cạnh hành lang, qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy phía dưới sân có ba chiếc xe cứu thương đang kêu gào, bốn năm chiếc xe màu đen và hai chiếc xe cảnh sát khác cũng lao vào bệnh viện.
Ngay sau đó, rất nhiều bác sĩ và y tá cũng chạy xuống, đẩy một chiếc băng ca xông vào viện.
“Không biết