“Thằng khốn.
”
Trương Hạc Minh tức điên lên, không nhịn được chửi: “Mày là cái thá gì mà dám nói bọn tao.
Mày có cách, cách gì? Còn trẻ mà không chịu học hỏi, dám ở đây lòe thiên hạ, ở đây có nhiều chuyên gia giáo sư như vậy, lẽ nào còn không bằng mày?”
“Đây là do ông tự nói nhé, tôi đâu có nói như vậy.
” Đối diện với lời chửi bới của Trương Hạc Minh, Diệp Thiếu Xuyên cũng có chút khó chịu, lạnh lùng nói: “Tôi còn chưa nói ra cách của tôi, vậy mà các người cứ nhảy vào mắng tôi, tôi thấy không phải các ông đang hội chẩn, mà là đang chỉ trích lẫn nhau đấy.
”
“Đúng đó, lão Ngô, Tiểu Trương, cậu nhóc này còn chưa nói ra phương án điều trị của mình mà, sao 2 người phải vội vàng phủ nhận như vậy làm gì.
Nào nào, ngồi xuống cả đi, đừng tức giận nữa, cứ ngồi xuống nghe cậu ta nói đã.
”
Lúc này, Trâu viện trưởng Trường Xuân tươi cười đứng dậy, thấy Trương Hạc Minh và Ngô Nguyên Lượng bị ăn quả đắng, ông ta vui như mở cờ trong bụng, cũng mặc kệ Diệp Thiếu Xuyên có chửi cả mình không.
Ông ta vừa kéo Trương Hạc Minh và Ngô Nguyên Lượng ngồi xuống, vừa nói: “Tôi gọi mọi người tới là để nghĩ biện pháp, một người kế ngắn, hai người kế dài, có lẽ cậu nhóc này thật sự có cách thì sao?”
Đồng thời, ông ta lại đi về phía Diệp Thiếu Xuyên: “Chàng trai, cậu cũng đừng nóng giận như vậy, ngồi xuống rồi nói, nào, uống ngụm trà đi, nói xem phương án của cậu là gì.
”
Quả thực Diệp Thiếu Xuyên hơi khát rồi, nhận lấy ly trà rồi nhấp một ngụm, sau đó ngồi xuống.
“Như vậy mới đúng chứ!”
Diệp Thiếu Xuyên giữ thể diện cho ông ta như vậy, Trâu Trường Xuân vô cùng hài lòng.
“Tiểu Diệp, cậu thật sự có cách sao?”
Thấy Diệp Thiếu Xuyên ngồi xuống, Chu Vi cũng thở phào một hơi, thấp giọng hỏi.
“Con không dám nói cách của con có thể chữa khỏi 100%, nhưng con chắc chắn đến 80%.
” Diệp Thiếu Xuyên biết lúc này nên khiến bọn họ tin tưởng mình một chút, nhưng lại không thề thốt lung tung mà trực tiếp nói.
“80%?”
Chu Vi kinh ngạc nhìn anh, vẻ mặt không dám tin nói: “Có tỷ lệ thành công cao như vậy sao, thật hay giả vậy? Tiểu Diệp, cậu không nói đùa chứ?”
“Đúng, đúng, thời gian gấp gáp, bây giờ tôi sẽ dẫn cậu đi, xác suất 80%, quá cao rồi…” Bà lẩm bẩm nói.
“Diệp Thiếu Xuyên, cậu thật sự có cách?”
Lữ Thanh Tuyết ngờ vực nhìn Diệp Thiếu Xuyên, không nhịn được hỏi.
“Chị Lữ, cho dù tôi là người không đáng tin đi chăng nữa, thì tôi cũng sẽ không mang chuyện này ra đùa.
Lại nói, tôi đã bao giờ lừa ai đâu?” Diệp Thiếu Xuyên nói.
“Nhưng…”
Lữ Thanh Tuyết rất muốn nói sao tôi lại không biết y thuật của cậu giỏi chứ, nhưng nhớ tới bản thân cũng không biết rõ xuất thân của Diệp Thiếu Xuyên, bình thường cũng không nói gì với nhau nhiều, hiện tại không phải lúc để nói chuyện này.
Hơn nữa, Diệp Thiếu Xuyên quả thực không phải là loại người không biết nặng nhẹ, ăn nói lung tung vào lúc này.
“Chị Lữ, tổ tiên của tôi truyền lại một vài y thuật, nên chắc không có vấn đề gì lớn đâu.
” Diệp Thiếu Xuyên cũng không đè thấp giọng khi nói câu này, nên tất cả mọi người đều nghe thấy.
“Y thuật của tổ tiên truyền lại?”
Có người còn phải bật cười.
“Hóa ra là thầy thuốc chân đất, hay là bác sĩ Trung y?” Có người cười lạnh một tiếng, lúc nãy Diệp Thiếu Xuyên nhằm vào Ngô Nguyên Lượng và Trương Hạc Minh, nhưng lại gián tiếp mắng tất cả mọi người ngồi đây, đương nhiên trong lòng họ sẽ cảm thấy không thoải mái.
“Trung y, tôi cười sái quai hàm mất!”
“Bác sĩ Trung y sớm đã chết hết rồi, bây giờ bác sĩ Trung y khác gì mấy tên lừa đảo chứ?”
“Tiểu tử này muốn nổi tiếng đến phát điên rồi!”
Những người ngồi đây không khinh thường Diệp Thiếu Xuyên, thì cũng là muốn nịnh bợ Trương Hạc Minh và Ngô Nguyên Lượng, ai ai cũng cười nhạo chế giễu Diệp Thiếu Xuyên.
Nghe được những lời này, Diệp Thiếu Xuyên thầm cười lạnh trong lòng, nhưng cũng không tức giận.
Ngược lại, Lữ Thanh Tuyết không nghe nổi nữa rồi, khuôn mặt xinh đẹp tức đỏ bừng lên, lạnh lùng nhìn những người vừa nói lời châm chọc này, vẻ mặt như muốn đánh người vậy.
Cốc! Cốc!
Lúc này, tiếng gõ của vang lên, một người đàn ông khoảng 30 tuổi cầm cặp công văn đẩy cửa đi vào, cũng không biết thân phận của anh ta là gì, nhưng nhìn thấy anh ta thì mọi người đều vội vàng đứng dậy.
“Thư ký Lý, sao cậu lại tới đây?” Trương Hạc Minh vội vàng đứng dậy chào hỏi.
“Vương phó bí thư tới rồi.
”
Người đàn ông vừa nói xong, một người đàn ông dáng người uy nghiêm khoảng 40 – 50 tuổi bước vào.
Nhìn thấy người đàn ông này, ngay lập tức cả phòng họp trở nên im lặng.
Người đàn ông này không phải ai khác, mà chính là con trai của bệnh nhân, cũng chính là – Phó bí thư Thành ủy thành phố Nguyên Châu.
“Xin chào Vương phó bí thư.
”
Trâu Trường Xuân, Ngô Nguyên Lượng và những người khác vội vàng bước tới chào hỏi.
“Lão Trâu, Tiểu Trương, còn có cả Ngô giáo sư nữa, hội chẩn thế nào rồi?” Vương Chương Hòa hòa nhã hỏi, nhưng sự căng thẳng lại hiện rõ