Anh ta chắc chắn rằng nếu đám người của anh ta dám động tay động chân, đừng tưởng đông người mà đắc ý, cuối cùng vẫn là đám người bọn họ chịu thiệt thôi, nói không chừng bọn họ còn không thể lành lặn mà bước ra khỏi đây, thủ đoạn âm hiểm của Diệp Thiếu Xuyên quả thực là quá đáng sợ, khiến anh ta phải khắc cốt ghi tâm.
Nhìn nụ cười của Diệp Thiếu Xuyên, trong lòng anh ta hối hận muốn chết, thấy bản thân hèn quá rồi, biết vậy ở nhà dưỡng thương cho lành, tìm đám anh em này đi
ăn xiên uống bia làm gì cơ chứ? Lần này thì hay rồi, lại chọc vào tên này rồi.
Nhưng bây giờ hối hận thì cũng vô dụng, thầm nghĩ cách thoát thân, trên mặt miễn cưỡng nở nụ cười, giọng nói có chút khản đặc: “À, bác sĩ Diệp, hỏa ra là các cậu à, hiểu lầm, hiểu lầm thôi, chúng tôi đến nhầm chỗ rồi…”
Hiểu lầm?”
Lữ Thanh Tuyết quả thực ghét tên Trương Lực này đến tận xương tận tủy, vốn cô cứ nghĩ rằng lần này rây phải đám người này đúng là phiền phức rồi, lại không ngờ Trương Lực lại nói như vậy, thật sự khiến cô hơi sửng sốt.
Mặt trời mọc đằng tây rồi hay sao mà Trương Lực lại ăn nói khép nép như vậy?
Lữ Thanh Tuyết ngờ vực nhìn Trương Lực, muốn xem xem anh ta định giở trò gì, hay có âm mưu gì không, nhưng lại thấy sắc mặt của anh ta tái mét, trán toát mồ hôi lạnh.
Nhìn anh ta có vẻ rất sự hãi, sợ cái gì
chứ?” Lữ Thanh Tuyết thầm nghĩ trong lòng.
Không chỉ Lữ Thanh Tuyết, mà đám anh em của Trương Lực cũng đơ người ra, trước đây bọn chúng toàn ức nam hiếp nữ, tung hoành