Người đi vào Phượng Vũ Hoành chưa từng thấy, lại có vài phần quen mắt, nhưng vì đang giả nam trang nên Vong Xuyên nói nhỏ bên tai nàng: "Tam lão gia Thẩm gia, Thẩm Vạn Lương."
Thảo nào!
Lúc này Phượng Vũ Hoành mới biết tại sao lại thấy quen, Thẩm Vạn Lương này và Phượng Tử Hạo có bộ dạng vài phần giống nhau, cùng mặt mày Thẩm thị cũng rất giống, nhưng không biết, hắn đến Bách Thảo đường làm gì.
Vương Lâm làm việc ở kinh thành nhiều năm, dĩ nhiên chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra quần áo của Thẩm Vạn Lương không tầm thường nhất định là đồ của quý nhân, bình thường người như vậy tới cửa, chưởng quầy đều tự mình tiếp đón.
Vì thế nhanh chóng tiến lên, cúi người với Thẩm Vạn Lương, nói: "Vị lão gia này, ngài muốn chẩn bệnh hay bốc thuốc?"
Thẩm Vạn Lương cũng không dây dưa, nói thẳng ý đồ đến: "Nghe nói chỗ các ngươi có bán một loại viên thuốc có tác dụng kì diệu?"
"Đúng vậy! Tác dụng kì diệu thì không dám, nhưng so với các phương thuốc bình thường thì có hiệu quả nhanh hơn, hơn nữa dùng rất tiện, dễ dàng mang theo." Vương Lâm trả lời không kiêu ngạo không siểm nịnh, vừa không khoe khoang khoác lác công hiệu của viên thuốc, lại đem những ưu việt nói ra. Phượng Vũ Hoành âm thầm gật đầu, chỉ nói nhãn lực của mình chọn chưởng quầy coi như không sai.
Thẩm Vạn Lương nhìn Vương Lâm một cái, Thẩm thị đã chiếm ba gian cửa tiệm của Diêu gia nhiều năm, trong cửa tiệm có mấy tiểu nhị hắn dĩ nhiên là biết, tuy nói không quan tâm bên này, nhưng cũng thường xuyên ngầm quan sát.
Dĩ nhiên hắn biết Vương Lâm này là do một tay Phượng Vũ Hoành đưa lên, nhưng là giẫm đạp bả vai bà con Thẩm gia đi lên, cho nên không khỏi có sắc mặc không hoà nhã. Thét lớn một tiếng, mở miệng nói: "Lấy tất cả các viên thuốc trị ngoại thương và nội thương đến, ta mua hết."
Vương Lâm suốt ngày ở trong cửa hàng, người nào chưa thấy qua, trước kia không ai lập tức nói muốn mua hết thuốc, nhưng từ khi có thuốc viên và thuốc pha nước uống, thì ngày nào lại không có cường hào như vậy. Hắn cũng nghiêm túc, nhất quán: "Vị lão gia này, thật xin lỗi, thuốc viên và thuốc pha nước uống đều đã hết hơn mười ngày nay, nếu ngài muốn mua, chỉ có thể đợi đầu tháng sau lại đến. Hơn nữa cũng thể mua hết, sau khi ngồi ở chính đường cho đại phu chẩn bệnh, mới có thể ấn định lượng thuốc mua."
Lông mày Thẩm Vạn Lương nhíu lại muốn phát tác, ngay lúc này, chỉ thấy sau rèm buồng tối của Bách Thảo dược, một thiếu niên anh tuấn đi ra. Thiếu niên kia nhìn qua rất nhỏ tuổi, nhưng khi đối diện với ánh mắt, lại như người trưởng thành nội liễm ổn trọng. Hắn không khỏi sửng sốt một chút, chợt nghe Vương Lâm chủ động giới thiệu cho hắn: "Đây là đại phu chẩn bệnh mới tới của Bách Thảo đường chúng ta, họ Nhạc, tên Vô Ưu."
"Nhạc Vô Ưu?" Thẩm Vạn Lương lặp lại cái tên này một lần, lại lắc đầu, "Ta không đến chẩn bệnh, chỉ mua thuốc, hơn nữa cần loại thuốc kì hiệu này của các ngươi."
Vương Lâm lại nói với hắn: "Thật sự không còn."
"Vậy ngươi nói chỗ thuốc này đến từ đâu, nói cho ta biết, ta tự đến lấy."
"Ôi!" Vương Lâm cười nói, "Tiểu nhân nói thật, sợ là ngài đến cũng tay không."
"Buồn cười!" Thẩm Vạn Lương hừ nhẹ một tiếng, "Ta cũng không tin, trên đời còn có thứ dùng tiền cũng không mua được?"
"Thật sự là có." Vương Lâm nói: "Chủ nhân chúng ta nói, thuốc viên và thuốc pha nước uống mỗi tháng chỉ cung cấp số lượng nhất định, không mua được cũng chỉ có thể sử dụng phương thuốc bình thường. Ngài muốn chỗ dược này đến từ đâu, vậy chỉ có thể nói chuyện với chủ nhân chúng ta.
Nghe hắn nhắc tới chủ nhân, trong lòng Thẩm Vạn Lương nóng nảy một hồi, chủ nhân, chủ nhân không phải là Phượng Vũ Hoành sao! Để hắn tìm Phượng Vũ Hoành lấy thuốc, thật sự là so với lên trời còn khó hơn.
"Vậy không có biện pháp nào sao?" Rốt cuộc là có việc cầu người, thái độ lúc này cũng dịu xuống, đúng là mang theo vài phần khẩn cầu nói với Vương Lâm: "Ngươi giúp ta nghĩ biện pháp đi."
Lúc này, Phượng Vũ Hoành đang giả Nhạc Vô Ưu lên tiếng: "Cũng không phải là không có biện pháp, không bằng mời bị lão gia này miêu tả bệnh tình một phen, để tại hạ nghĩ biện pháp cho ngài."
Thấy Phượng Vũ Hoành mở miệng, Vương Lâm nhanh chóng lui qua chẩn bệnh, Phượng Vũ Hoành ngồi ở bên trong, hắn ngồi ở bên ngoài, chợt nghe Thẩm Vạn Lương nói với Phượng Vũ Hoành: "Ngoại thương của bệnh nhân không quan trọng, chủ yếu là nội thương, bị cao thủ giang hồ đánh thương tâm phế, nay dĩ nhiên không thể ngủ, rất thanh tỉnh, nhưng không thể hoạt động."
Đương nhiên Phượng Vũ Hoành biết hắn nói ai, lúc này Thẩm gia đến xin thuốc, nhưng lại chỉ đích danh muốn thuốc viên của nàng, lại nghe hắn miêu tả chứng bệnh, không phải cho Thẩm thị thì còn có thể cho ai? Trong lòng không khỏi thầm mắng một câu "Không biết xấu hổ.".
Nhưng nàng tự nhận mở cửa tiệm chính là người làm ăn, có tiền tới cửa, lại là khách hàng lớn, có thể dùng tiền che đạo lý.
Vì thế nàng gật đầu, nói với Thẩm Vạn Lương: "Ta là đại phu chẩn bệnh mới tới, trước đó chưởng quầy đã để riêng lại một ít viên thuốc cho ta để dùng khẩn cấp, trong đó có mấy viên có thể trị nội thương, có thể chia ra bán một ít cho bị lão gia này, chẳng qua giá thành thì..."
"Tiền không thành vấn đề." Thẩm Vạn Lương vung tay lên chặn ngang lời nói của Phượng Vũ Hoành, Thẩm gia hắn không thiếu nhất chính là tiền, chỉ cần có thể cứu sống Thẩm thị, đừng để nàng chết không minh bạch như vậy, trả bao nhiêu tiền đều đáng giá.
"Tốt." Một bàn tay Phượng Vũ Hoành mò vào trong tay áo, tuỳ tiện lấy ra năm viên thuốc trợ tim ra. "Năm trăm lượng một viên, tổng cộng năm viên, đây là số lượng ta có."
"Năm trăm lượng một viên?" Tuy Thẩm Vạn Lương có lòng chuẩn bị, cũng biết thiếu niên trước mặt này tâm có điểm đen, hắn có tiền nhưng cũng không phải không có vương pháp như vậy. "Rốt cuộc ngươi là gì vậy?"
Phượng Vũ Hoành thu tay lại, "Chỉ là bảo tâm hoàn mà Bách Thảo đường hay bán, vị lão gia này nếu không tin, ta cũng không có cách nào. Nhưng Bách Thảo dược ở kinh thành nhiều năm như vậy, chúng ta ngồi ở chỗ này, cũng là do chưởng quầy tự mình dẫn ngài đến, nếu không sẽ là một tên lừa đảo."
Nàng trả lời cái đạo lý này, Thẩm Vạn Lương muốn thương lượng một chút với nàng, lại mất mặt mũi. Dù sao Thẩm gia hắn có tiền, ngày thường vung tiền hào phóng, nay còn vì cứu tỷ tỷ hắn, trong lúc sống còn, hắn còn không biết xấu hổ mà mặc cả?
Rơi vào đường cùng, từ tay áo lấy ra năm
tấm ngân phiếu đưa cho thiếu niên trước mặt, "Năm trăm lượng một phiếu, tổng cộng năm phiếu."
Phượng Vũ Hoành nhận lấy ngân phiếu, nhìn thoáng qua, rồi đưa viên thuốc trong tay đi, còn gọi Vương Lâm: "Chưởng quầy, miễn phí cho lão gia này bình đựng thuốc."
Một câu tặng miễn phí của nàng, làm Thẩm Vạn Lương tức chết, cầm bình sứ mà Vương Lâm đưa rồi đi ra Bách Thảo đường.
Thấy hắn đi xa, Vương Lâm không khỏi giơ ngón cái lên về phía Phượng Vũ Hoành: "Chủ nhân, mánh khoé bịp người này ngài không kém vị chưởng quầy bị giam mười năm kia đâu!"
Phượng Vũ Hoành lắc đầu, "Cũng không phải, người nọ bán hàng giả, ta bán đồ thật, chẳng qua chào giá cao mà thôi. Nhưng cũng do người này khác, bình thường các ngươi không thể làm như vậy, người vừa nãy và ta có chút ân oán, chẳng qua ta trả thù riêng mà thôi."
Vương Lâm nhanh chóng lên tiếng trả lời: "Chủ nhân nói đúng, ngài yên tâm, chúng tiểu nhân làm việc thành thật, sẽ không để Bách Thảo đường đi xuống."
Phượng Vũ Hoành gật gật đầu, rất vừa lòng lời nói của Vương Lâm, ban ngày ngồi tại Bách Thảo dược, xem không dưới hai mươi bệnh nhân, mới mang theo Vong Xuyên đổi y phục rời đi từ cửa sau.
Huyền Thiên Minh đi đại doanh đã nhiều ngày, nàng cũng chỉ có thể tự mình luyện roi, đêm đó luyện xong hai lần rồi nhìn sắc trời cũng không khác biệt lắm, liền ngoắc tay vào khoảng không, trong chỗ tối, Ban Tẩu hiểu ý, yên lặng đi theo nàng ra khỏi Đồng Sinh hiên.
Phượng Vũ Hoành đi Kim Ngọc viện, tốc độ nhanh chóng, Ban Tẩu rầu rĩ hỏi: "Đi làm gì?"
Nàng nhẹ giọng nói: "Đi giúp ám vệ của Phượng Cẩn Nguyên tăng cường phòng ngự."
Ban Tẩu không lên tiếng, đến khi vào phạm vi Kim Ngọc viện, cũng không biết từ lúc nào hắn đi một vòng quanh viện, nói với nàng: "Chỗ này ám vệ của Phượng tướng có hai gã, một gã trong sân, một gã trên nóc nhà."
"Ừ." Phượng Vũ Hoành đến cũng không có ý tránh hai ám vệ kia, dù sao nàng không tự tay đến giết Thẩm thị, huống chi, nàng vốn không tin Phượng Cẩn Nguyên ngay cả chuyện nàng có võ công cũng không biết, vậy chức Thừa tướng của hắn không ngồi nhiều năm như vậy.
Phượng Vũ Hoành liền nghênh ngang vào sân như vậy, nha đầu gác đêm bên ngoài là Mãn Hỉ, vừa thấy nàng đến, nhanh chóng vấn an. Nàng cũng không thân cận với Mãn Hỉ nhiều, chỉ nói: "Ngươi làm chuyện của ngươi, ta ngồi đây một lát."
Mãn Hỉ cúi người, lại trở về trước phòng Thẩm thị.
Cứ như vậy, một nhị tiểu thư Phượng gia, cộng thêm trong tối có ba cao thủ, tề tụ ở Kim Ngọc viện.
Ám vệ bên kia vốn canh trong sân Phượng Cẩn Nguyên thật sự là không rõ đường đi của Phượng Vũ Hoành, vị nhị tiểu thư này hơn nửa đêm chạy đến bên này, lại chỉ ngồi ở trong sân ngắm trăng, đây là tình huống như thế nào?
Nhưng mà ám vệ này không có hành động thiếu suy nghĩ, bên người Phượng Vũ Hoành có cao thủ bọn họ đã sớm biết, hơn nữa biết rõ võ công của Ban Tẩu mạnh hơn bọn họ rất nhiều, đừng nói hai đấu một, chính là mười đấu một, cũng không phải đối thủ của người ta.
Vì thế hai hoả nhân biết rõ mà không thông báo, làm gì sống gì, ai cũng không quấy rầy ai.
Đến giờ Sửu, rốt cuộc có chỗ lạ.
Chỉ nghe trong không gian hình như có vật thể xoẹt qua, lỗ tai Phượng Vũ Hoành khẽ nhúc nhích, thân hình nhanh chóng đi về phía sườn trái, trong chớp mắt, một mũi tên nhọn sượt qua tai nàng. Nhưng không có âm thanh mũi tên đâm vào một chỗ hay rơi xuống đất, nàng đang nghĩ, thì nghe thanh âm của Ban Tẩu vang lên: "Không tồi, vẫn tránh được."
Nàng không nói gì.
Ngươi rốt cuộc là ám vệ sao, lúc nguy hiểm không phải nghĩ bảo hộ ta như thế nào, còn dám khảo nghiệm tốc độ phản ứng của ta.
Phượng Vũ Hoành không hề nghĩ ngợi, nâng tay chỉ vào trong.
Đáng tiếc, Ban Tẩu nhìn không hiểu.
Chỉ một lần, vài tên hắc y nhân từ trên không đáp xuống giữa sân. Đối phương hành động rất nhanh, rút kiếm liền đâm về phía Phượng Vũ Hoành, không có cách nào khác, ai bảo nàng là người duy nhất bại lộ bên ngoài.
Nhưng mà Phượng Vũ Hoành cũng nghiêm túc, mấy ngày nay ý thức luyện tập đã làm thân của mình phát triển theo hướng tốt, mặc dù so với kiếp trước vẫn chênh lệch, nhưng so với lúc ở kinh giao bị ép nhảy sông thì không thể so sánh.
Nàng không dùng roi, tuy Huyền Thiên Minh đưa cho nàng nhuyễn tiên đang giắt trên thắt lưng, nhưng gần đây thời gian luyện tập ngắn ngủi, thứ hai nàng cũng không muốn bại lộ quá mức trước mặt người khác. Vì thế vẫn như cũ từ trong tay áo lấy ra ngâm châm gây tê, để giữa khe ngón tay, nghênh địch mà đánh.
Trước kia nàng không quen cùng với người có binh khí dài so chiêu, nhưng trải qua một khoảng thời gian được Huyền Thiên Minh chỉ điểm, loại đấu pháp này nàng dĩ nhiên thuần thục. Năm, sáu hắc y nhân tiến sát nàng, hơn mười chiêu, vẫn để Phượng Vũ Hoành chiếm thế thượng phong, thậm chí có một người đã ngã trên mặt đất, bắt đầu mê man.
Lúc không để ý, ngay cửa sổ trong phòng Thẩm thị mở ra, có một thân ảnh lặng lẽ từ cửa sổ đi vào.