Phượng Trầm Ngư bị bắt phải tiếp nhận cục diện rốt rắm này mà Thẩm thị để lại, thấy Phượng Vũ Hành lại không còn yêu cầu gì, nhanh chóng cáo từ với lão thái thái, nói quay về sẽ viết thư.
Nàng vừa đi, Hàn thị rõ ràng thở nhẹ ra, dường như vừa đánh thắng một trận, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.
Tiền đều đã quay về, nói cách khác, Phấn Đại của nàng lại có thêm bạc, khoảng chừng là năm vạn lượng đó!
Phấn Đại là thứ nữ, thứ nữ xuất giá thì nhà mẹ đẻ sẽ không cho nhiều của hồi môn, mà nàng lại không có chỗ lấy ra tiền bạc, năm vạn lượng này có thể nhiều hơn của hồi môn mà Phượng gia có thể đưa ra.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Hàn thị nhìn về phía Phượng Vũ Hành cũng bắt đầu nịnh nọt, vui vẻ tiến lên một bước, mở miệng nói: "Thiếp thân đa tạ nhị tiểu thư thêm đồ cho tứ tiểu thư."
Phượng Vũ Hành khoát tay, "Có mấy đôi giày cỏn con mà thôi, lại còn là đồ ta đã đi, Hàn di nương không cần để trong lòng."
"Hả?" Lời nàng vừa thốt ra, không chỉ có Hàn thị sửng sốt, An thị và lão thái thái cũng giật mình. Hàn thị hỏi thêm: "Nhị tiểu thư nói giày gì?"
Phượng Vũ Hành giải thích: "Tiền tài đều là vật ngoài thân, tứ muội muội đường đường là thiên kim của tả tướng đại nhân, dĩ nhiên sẽ không ham vui và dính hơi tiền. Cho nên, Hàn di nương, ngài cũng không cần cảm tạ ta, về sau mọi đôi giày ta đã đi qua sẽ nhớ đưa cho tứ muội muội thưởng thức."
Hàn thị nghe xong u mê, nó thích giày? Đặc biệt là thích giày của người khác đã đi qua?
Nhưng nàng có thể phản bác gì đây? Phượng Vũ Hành nói, ngày ấy Phấn Đại chạy đến vén váy nàng là vì nó thích giày. Nếu bây giờ phản bác, vậy chẳng khác nào nói cho mọi người biết căn bản ý của Phấn Đại không nói về giày.
Tuy việc này ai cũng hiểu, Phấn Đại đã bị trừng phạt, nhưng nếu thừa nhận trước mặt mọi người, thì vẫn không được.
Hàn thị ngậm bồ hòn nghẹn khuất, lại nghĩ một phân tiền mình cũng không mang về được, sau khi trở về không chừng có rất nhiều lời khó nghe của Phấn Đại đang chờ nàng, lại càng thêm nghẹn khuất.
Phượng Vũ Hành mặc kệ nàng, tự làm bậy không thể sống, hai mẹ con các ngươi lúc nói chuyện làm việc sao không nghĩ đến tương lai?
Nàng quay người nói với lão thái thái và An thị: "Tứ muội muội tự nguyện không nhận phần đồ cưới đó, ta lại không muốn tự cầm. Nghĩ rằng phụ thân cũng không thèm chút tiền tài ấy, vậy chia đều cho tổ mẫu và tam muội muội vậy. Cũng coi như ta làm tròn phận con cháu, dùng hết tâm ý làm tỷ tỷ."
Nàng có thể nói như vậy, lão thái thái dĩ nhiên mừng rỡ không khép miệng được, liên tục nói: "Được! Được! Cháu gái ngoan của ta thật hiểu chuyện."
An thị cũng đã thấy dòng nước đã đổi, Phượng Vũ Hành đã cho Tưởng Dung năm vạn ngân lượng, cho nên không thể không muốn một phần của nàng. Nên cũng dựa theo thời thế nói: "Xin nhị tiểu thư giúp tam tiểu thư tính thêm vào một phần hiếu tâm! Tam tiểu thư cũng hiếu kính lão thái thái một phần, đây đều là do lão thái thái kiếm tiền vất vả, nên nhận lấy đi!
Lão thái thái nhìn cháu gái và tiểu thiếp đều hiểu chuyện như vậy, không khỏi cảm thán liên tục: "Đều là những đứa trẻ có hiếu! Điều là hài tử ngoan!" Đồng thời cũng không quên trả lại cho An thị một ân điển: "Ngươi yên tâm, về sau lúc Tưởng Dung xuất giá, ta nhất định sẽ không bạc đãi nàng."
An thị nhanh chóng cúi người cảm tạ.
Lại chỉ có Hàn thị, đứng ở một bên xấu hổ không thôi.
Chuyện sổ sách cuối cùng cũng có thu hoạch, Phượng Vũ Hành về Đồng Sinh hiên trước, để Thanh Ngọc và Trương công công sửa tốt lại một lần, cũng làm thêm một quyển sổ dự bị để giao cho lão thái thái, coi như để lại bằng chứng. Đừng đến lúc đó Thẩm gia không nhận sổ sách, nàng còn lấy bằng chứng đến.
Rồi khi trở về, đã đến giờ ăn cơm buổi chiều. Buổi chiều nàng ăn muộn, chưa quá đói, cũng chỉ ăn qua loa một bát, sau đó phân phó Hoàng Tuyền và Thanh Ngọc: "Các ngươi lấy khế đất tiệm trang sức, bây giờ đi đến đó xem xét. Thanh Ngọc để ý một chút, xem cửa tiệm còn cần tu sửa cái gì không, nếu không có, chọn ngày gần đây thu xếp trang trí rồi khai trương. Ngoài ra, về sau ba gian cửa tiệm này đều do Thanh Ngọc phụ trách quản lí, mỗi ngày ngươi đều chạy qua xem một lần, mỗi tháng giao nhận tiền bạc với chưởng quầy. Ta sẽ không phải chạy qua chạy lại."
Thanh Ngọc biết đây là tín nhiệm của Phượng Vũ Hành đối với mình, lập tức cảm động không thôi, "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ làm tốt mọi chuyện."
"Ừ." Phượng Vũ Hành gật đầu, lại nói: "Ngày mai Trương công công phải đi về, Thanh Ngọc, thời gian ngươi tiếp xúc với Trương công công khá nhiều, vậy thay ta chăm sóc nhiều hơn. Đêm nay ta sẽ luôn ở trong dược thất, ngoài việc phải tìm cho Trương công công chút thuốc dán bên ngoài, còn phải chuẩn bị một ít dược liệu đặc thù đưa tới Bách Thảo dược. Hôm nay các ngươi để ý tiệm trang sức, ngày mai đầu giờ ngọ thì đến Bách Thảo đường đi, đưa những dược ta đã chuẩn bị sang bên đó, rồi để cho Vương Lân thu xếp trang trí khai trương."
Thanh Ngọc và Hoàng Tuyền đều đáp ứng mọi chuyện, cũng không hỏi Phượng Vũ Hành chuẩn bị dược liệu đặc thù là gì, vội vã đi đến tiệm trang sức.
Phượng Vũ Hành dặn Vong Xuyên tìm mấy đôi giày cũ của nàng rồi đưa đến chỗ Phượng Phấn Đại, sau đó chui vào dược thất, bắt đầu cân nhắc những vật phẩm cần chuẩn bị ở Bách Thảo đường.
Thuốc dán của Trương công công thì dễ rồi, nàng lấy chút cao phong thấp là được, mấu chốt là chỗ Bách Thảo đường, nàng đã muốn làm Bách Thảo dược khác trước kia, vậy nhất định phải làm chút gì đó.
Phượng Vũ Hành vào hiệu thuốc không gian, dạo một vòng bên trong, vẫn dừng lại ở quầy thuốc Trung pha chế sẵn.
Thuốc Tây không thể để lộ ra ngoài dễ dàng được, nàng cảm thấy thuốc Tây chỉ dùng để cấp cứu bệnh gì đó, Trung y có thể trị tận gốc. Huống chi, công việc luôn phải tiến hành từ chất lượng, dù sao không thể lập tức lấy những thứ tốt nhất ra, về sau muốn nâng lên thì lại khó khăn.
Lần trước sau khi phát hiện ra hiệu thuốc không gian có chức năng tự động bổ sung, Phượng Vũ Hành để ý nhiều hơn, nay đã xác định được chính xác, nàng dùng thuốc cũng an tâm hơn chút.
Từ lúc dọn vào ở trong dược thất của Đồng Sinh hiên, Phượng Vũ Hành đã tích trữ rất nhiều bình sứ nhỏ và giấy mỡ bò để đóng gói, trước mắt là đúng lúc cần dùng.
Nàng xé một ít thuốc Trung pha chế sẵn thường dùng đã đóng gói ra, phân vào trong từng bình sứ nhỏ, từng chiếc bình sứ đều có dán tên và kem theo giấy giới thiệu. Nàng vừa phân thuốc vừa viết, vừa vặn phân thành mười loại thuốc cần dùng, mỗi
loại cũng chia ra thành mười phần, đây là để cho Bách Thảo đường buông bán, rồi nghĩ chờ Thanh Ngọc các nàng trở về, thì thu xếp để các nha đầu biết chữ viết. Bản giải thích viết tay, trước mắt chỉ có thể làm như vậy.
Nàng mang thuốc pha chế sẵn, còn có cả thuốc viên, có cả thuốc viên pha nước uống, mỗi một loại đều không tìm thấy ở thời đại này. Phượng Vũ Hành nghĩ, nếu có người hỏi, thì giải thích rằng học phương pháp với một sư phụ Ba Tư kỳ lạ, sau đó tự nàng chế thành. Về phần phương pháp chế tác, đương nhiên là bí mật.
Những thứ này đã chuẩn bị tốt, nàng mang theo những dược phẩm này từ không gian đi ra, lúc này, Thanh Ngọc và Hoàng Tuyền đã trở lại từ cửa tiệm.
Phượng Vũ Hành gọi hai người vào trong phòng, đưa mấy thứ này cho Thanh Ngọc: "Đây đều là thuốc có công hiệu giống canh thuốc của Đông y, thậm chí hoàn hảo hơn so với thang thuốc là thuốc pha chế sẵn. Công hiệu và cách dùng, còn có các hạng mục cần chú ý ta đã viết lại ở bên trên, ngươi mang đến cho Vương Lâm, để hắn bày ra trên quầy thuốc mà bán. Về phần định giá, để hắn căn cứ vào công hiệu thuốc, đối chiếu với phương thuốc cùng loại cần bao nhiêu dược liệu, sau đó mỗi bình nâng gấp năm lần."
"Hả?" Thanh Ngọc kinh hãi, lắp bắp, "Gấp năm lần? Vậy là bao nhiêu tiền vậy? Sẽ có người mua sao?"
"Yên tâm." Phượng Vũ Hành đã dự tính trước, "Trong Bách Thảo đường không phải có đại phu khám bệnh sao, lúc khai trương để đại phu lấy mỗi loại một bình, dựa theo biểu hiện của bệnh mà tặng miễn phí cho bệnh nhân, những người này uống được, dĩ nhiên sẽ thay chúng ta đi tuyên truyền. Thứ tốt không sợ không ai biết hàng, đầu năm nay, người có tiền khá nhiều."
Hoàng Tuyền gật đầu, "Tiểu thư nói đúng, thang thuốc đang làm gì có ai muốn uống. Đừng nói là các đại quan, quý nhân, cho dù là ta, nếu được chọn loại thuốc này, lúc có bệnh ta cũng sẽ không uống canh thuốc đắng."
Thanh Ngọc cứng lưỡi, "Hoàng Tuyển tỷ, ngươi rất có tiền đó."
Hoàng Tuyền nhăn mày với nàng: "Nha đầu chết tiệt, rất nhanh ngươi cũng có tiền." Thấy bộ dạng Thanh Ngọc không hiểu, lại bổ sung: "Ngươi giúp nhị tiểu thư quản lí ba gian cửa tiệm, còn sợ tiểu thư không đưa nhiều tiền công cho ngươi à!"
Thanh Ngọc sửng sốt, "Nhưng ta không muốn tính nhiều tiền công đâu."
Phượng Vũ Hành cũng cười, "Ngươi không tính là chuyện của ngươi, cho hay không là chuyện của ta. Ta không phải người keo kiệt, các ngươi thanh tâm đi theo ta, vậy có phúc thì mọi người cùng hưởng."
Thái độ của nàng làm Thanh Ngọc vô cùng cảm kích, Hoàng Tuyền cũng cảm thấy vị Phượng nhị tiểu thư này và điện hạ nhà nàng thập phần xứng đôi.
Ngày tiếp theo, toàn thể người Phượng gia sắp sửa tiễn Trương công công của Ngự vương phủ đến cửa phủ, Phượng Cẩn Nguyên phân phó riêng cho hạ nhân chuẩn bị xe ngựa tốt.
Đối với khách khí của Phượng Cẩn Nguyên, Trương công công kia không chút nào ngượng ngùng, ngược lại, được nhận là điều đương nhiên.
Phượng Cẩn Nguyên cũng không cùng y so đo, nhân vật giống như Trương công công, hắn dĩ nhiên hiểu là không nên trêu chọc vào.
Sáng sớm, Phượng Vũ Hành đã đem cao phong thấp cho Trương công công, tổng cộng là mười miếng, nếu dùng hiệu quả, nàng sẽ lại chuẩn bị nhiều hơn.
Trương công công sao có thể khinh thường miếng thuốc dán này, cũng thắc mắc thế nào làm ra được, nhưng lại ngại hỏi, chỉ là đối với Phượng Vũ Hành ngàn ân vạn tạ, cảm thấy hài lòng vài phần đối với vương phi tương lai này. Xem ra ánh mắt của cửu hoàng tử thật sự không sai, chả trách lần trước trở về, Chu phu nhân đều khen nha đầu kia.
Rốt cuộc đã tiễn Trương công công đi, tiên sinh dạy vỡ lòng mà Phượng Cẩn Nguyên mời đến cho Phượng Tử Duệ đã đến. Theo như Phượng Cẩn Nguyên giới thiệu, vị tiên sinh này đều đã dạy vỡ lòng cho rất nhiều con cháu của đại quan, quý nhân, nổi danh hàng đầu ở kinh thành.
Ở cửa phủ, Phượng Vũ Hành đối với loại tiên sinh này cũng không quá hy vọng, loại người này hơn nửa đều là lão bánh quẩy (1), bọn họ chỉ có là bản sự không lớn. Cũng may Tử Duệ chỉ học vỡ lòng, mục đích chính của nàng là để tiên sinh dạy Tử Duệ biết chữ, các khác, sau này từ từ nói.
Bọn hạ nhân dẫn tiên sinh và Tử Duệ trở về Đồng Sinh hiên, Phượng Vũ Hành chuẩn bị xin phép lão thái thái đi Bách Thảo dược xem xét cùng Thanh Ngọc, nhưng chưa đợi nàng mở miệng, chỉ thấy ở ngoài cửa có một cô nương đang đứng, cười hì hì với nàng.
Lão thái thái sáng mắt, nhận ra người trước: "Ơ! Đó không phải là Vũ Dương quận chúa sao?" Rồi giả vờ hành lễ.
Vũ Dương ngoài cửa thấy tư thế này, nhanh chóng chạy tới ngăn lão thái thái lại: "Phượng lão thái thái đừng đa lễ, hôm nay ta tới tìm A Hành, đúng lúc giúp nàng xin phép trong nhà, tỷ muội chúng ta ra ngoài đi dạo được không?"
"Được! Đương nhiên là được!" Lão thái thái dám nói không sao, người ta là quận chúa, con của chính thất. Huống chi, nàng chỉ ước gì Phượng Vũ Hành đi lại nhiều với Vũ Dương quận chúa, như vậy cũng làm dịu đi mối quan hệ giữa Văn Tuyên vương phủ và Phượng gia.
Ngay cả Phượng Cẩn Nguyên cũng cười gật đầu: "Quận chúa và A Hành có quan hệ tốt, là phúc khí của A Hành chúng ta."
Vũ Dương lười nghe Phượng Cẩn Nguyên giở giọng, kéo Phượng Vũ Hành bỏ chạy ra khỏi Phượng phủ, Vong Xuyên nhanh chóng đuổi kịp phía sau.
Đi một mạch đến chỗ rẽ trên phố, cước bộ của Vũ Dương mới dừng lại, sau đó chỉ vào vài người cách đó không xa: "A Hành, thấy không? Đó là chính là mấy vị tỷ muội mà hôm nay ta muốn giới thiệu với muội..."