Lúc Phượng Vũ Hành đến đó, Tưởng Dung đang ngồi trên ghế ở chính đường, đầu cúi thấp, hai tay đan chéo vào nhau, hơi khẩn trương, nhưng lại thấp thoáng niềm vui.
Lão thái thái híp mắt hồi ở chủ vị, Kim Trân nửa quỳ nửa ngồi bên chân nàng để bóp chân. Nàng vừa bóp, bỗng thấy lão thái thái vừa nói: "Ai, trước đây Thẩm thị đúng là được hưởng thụ, lại nuôi ngươi thành một nha đầu biết đấm bóp. Ngươi cũng thật là, có tay nghề này còn không sớm tìm đến trước mặt ta."
Kim Trân mang dáng vẻ dịu ngoan, nửa ủy khuất nói: "Thiếp thân kính trọng lão thái thái đã lâu, nhưng vẫn không dám tiến lên. Thiếp thân xuất thân không tốt, sợ bẩn mắt lão thái thái."
Lão thái thái đúng là biết dùng người nói ngọt đúng lúc, nghe Kim Trân nói như thế, nhanh chóng nói tiếp: "Nói đến xuất thân, ngươi là nha đầu được nuôi trong Phượng phủ chúng ta, ít nhất đã hiểu rõ. Không giống Hàn thị kia, xuất thân từ nghề diễn phong nguyệt, đó mới đúng là người đánh mất mặt mũi của Phượng phủ."
Kim Trân nghe lão thái thái nói, vui mừng trong lòng, quay đầu, đúng lúc thấy Phượng Vũ Hành đi vào, nhanh chóng đứng dậy hành lễ: "Thỉnh an nhị tiểu thư."
Lão thái thái vừa nghe là Phượng Vũ Hành đến, mắt không mở ra trước mà cười nói theo thói quen: "A Hành a! Cháu đã về rồi?"
Phượng Vũ Hành cười đi lên, "Vâng, đã phiền tổ mẫu lo lắng rồi."
"Tổ mẫu là lo lắng cho cháu, không lo cho cháu thì còn có thể lo cho ai hả! Mau tới đây ngồi." Lão thái thái lôi kéo tay Phượng Vũ Hành, để nàng ngồi vào đệm ở tay ghế.
"Sao rồi, đi chơi của Thiên Ca quận chúa không tồi chứ?"
Phượng Vũ Hành gật đầu, "Cũng được, chúng ta đến Tiên Nhã lâu ăn cơm, còn gặp vài vị tỷ muội."
"Ồ!" Lão thái thái vừa nghe còn có các tỷ muội khác, nhanh chóng hỏi: "Là cô nương nhà ai vậy?"
Phượng Vũ Hành cười đáp: "Có tiểu thư Bạch Phù Dung của Bạch xảo tượng (1), có tiểu thư dòng chính Phong Thiên Ngọc của hữu tướng đại nhân, còn có cả tiểu thư dòng chính Nhâm Tích Phong của Bình Nam tướng quân phủ."
(1) Xảo tượng: thợ thủ công lành nghề. "Xảo" là kĩ thuật giỏi, "tượng" là thợ thủ công.Lão thái thái gật đầu, "Ừ, bằng hữu của Thiên Ca quận chúa quả nhiên đều là người có gia cảnh tốt. Tiểu thư dòng chính của Bình Nam tướng quân phủ thì không cần phải nói, Hữu tướng Phong đại nhân tuy đối lập với phụ thân ngươi trong triều, nhưng gia thế kia cũng tương đương với Phượng phủ chúng ta. Về phần Bạch xảo tượng trong cung..."
Lão thái thái ngừng một chút, Phượng Vũ Hành chờ lão thái thái đánh giá Bạch Phù Dung. Nàng vẫn luôn cho rằng Huyền Thiên Ca có thể trở thành tri kỉ của Bạch Phù Dung, nhất định không chỉ là về tính cách tốt. Nếu chỉ cần tính cách tốt, chỉ sợ một nữ nhi của thợ thủ công căn bản không có cơ hội gặp gỡ với quận chúa. Sở dĩ bây giờ có thể thân đến vậy, chắc chắn còn có nguyên nhân khác.
Quả nhiên, ở lâu chỗ lão thái thái thì sẽ biết chút tin tức: "Bạch gia tuy chỉ là thợ thủ công, nhưng là thợ thủ công được Hoàng thượng coi trọng. Đặc biệt năm đó lúc lão Thái hậu còn tại thế, Bạch xảo tượng luôn được lão Thái hậu coi trọng mà chế tạo trang sức. Mấy năm nay, tất cả các nương nương mọi phẩm cấp đều được sở hữu đồ trang sức cho Bạch xảo tượng chế tạo, trong vương phủ dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Chính nữ của Bạch gia kia Bạch Phù Dung, cung yến hàng năm đều có một phần của nàng, Hoàng thượng thưởng cho Thiên Ca quận chúa những thứ tốt dĩ nhiên cũng có không ít của nàng ta, giống như con gái nuôi mà cưng chiều, so với Thanh Nhạc quận chúa của vương gia khác họ kia thì được sủng ái hơn."
Phượng Vũ Hành gật đầu, chả trách, từ nhỏ Bạch Phù Dung đều chơi với những đứa trẻ hoàng thất, giao tình dĩ nhiên là tốt. Nghĩ đến việc hôm nay Thanh Nhạc làm khó dễ, hẳn là có liên quan đến chuyện Bạch Phù Dung được sủng ái.
"A Hành à." Trong lời nói của lão thái thái có chứa ẩn ý sâu xa: "Có thể gặp gỡ các vị tiểu thư này, cháu cần phải nắm chắc cơ hội đi lại nhiều với các nàng. Cháu cũng là đứa trẻ của Phượng gia, vinh nhục của Phượng gia cũng liên quan chặt chẽ đến cháu."
Phượng Vũ Hành chỉ cười nhưng không nói.
Lão thái thái thấy nàng căn bản không tiếp lời, phẫn nộ thu lại lời nói, ngược lại nói đến nguyên nhân gọi Phượng Vũ Hành và Phượng Tưởng Dung đến Thư Nhã viên: "Vừa rồi Định An vương phủ sai người đưa tới thiếp mời, ba ngày sau mừng thị Định An vương phi, theo thường lệ mời quý phủ chúng ta đến thêm náo nhiệt."
Phượng Vũ Hành nhớ tới lời hôm nay Huyền Thiên Ca và nàng nói, vì thế hỏi lão thái thái: "Năm trước Phượng gia cũng có người đi sao?"
Lão thái thái nhún vai, "Làm sao mà có người đi, đưa một ít lễ vật là được."
Phượng Vũ Hành "à" một tiếng, "Vậy năm nay tổ mẫu muốn A Hành và Tưởng Dung đi một chuyến?"
Lão thái thái cười, vỗ tay nàng: "Cháu gái ngoan của ta đúng là thông minh. Vốn trường hợp như vậy thì Phượng gia chúng ta khinh thường không đi, Định An vương không phải là huyết mạch hoàng thất, Hoàng thượng không phải thực sự đối đãi với bọn họ, trong kinh thành, đa số người quyền quý có danh dự uy tín cũng không cho Định An vươn mặt mũi. Nhưng trước kia cháu không phải là không ở trong kinh sao, ta sẽ không giữ quy tắc nữ, cháu vừa trở về, phải tiếp xúc nhiều một chút với các phu nhân, tiểu thư, tốt xấu cũng đối mặt trước mặt các nàng, cũng để cho người ta biết nhị tiểu thư Phượng phủ đã trở lại."
Phượng Vũ Hành sửa lại lời không đúng của lão thái thái: "Không phải là nhị tiểu thư, phải gọi là thứ tiểu thư. Nếu ở bên ngoài còn gọi nhị tiểu thư, người khác không biết còn không phân biệt được đâu chính nữ, đâu thứ nữ Phượng gia, cái này không tốt cho đại tỷ tỷ lắm."
Lão thái thái xấu hổ một hồi, rơi vào đường cùng thì nói chuyện vòng vo: "Ngoài ra còn có Tưởng Dung, trước kia nàng và Phấn Đại còn nhỏ tuổi, trường hợp như vậy dĩ nhiên là không cần đi. Trước mắt đều đã mười tuổi, cũng nên đi lại nhiều. Vốn Phấn Đại cũng nên đi, nhưng không phải nàng bị thương sao." Lão thái thái nhắc tới vết thương của Phấn Đại, theo bản năng nhìn thoáng qua Phượng Vũ Hành, chỉ thấy Phượng Vũ Hành giương đôi mắt to vô tội về phía nàng, không khỏi xấu hổ vài phần. "Vậy... coi như cháu mang muội muội ra ngoài thêm kiến thức."
Phượng Vũ Hành không cực tuyệt, gật đầu, "Được. A Hành sẽ dẫn theo tam muội muội đi Định An vương phủ một chuyến." Đúng lúc, nàng rất muốn nhìn xem nơi Huyền Thiên Minh đã đốt là dạng gì.
Lão thái thái thấy Phượng Vũ Hành đã đáp ứng, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng đúng là sợ Phượng Vũ Hành nói với nàng: "Các ngươi không đi đến đó, vì sao lại muốn ta đi", vậy nàng quá mất mặt. Người của Định An vương phủ lúc tới cửa đã cố ý nói ra nhị tiểu thư hằng
năm không ở trong kinh thành, hy vọng có thể qua thăm phủ, tốt xấu gì người ta cũng là vương phủ, chính nữ Phượng gia và các phu nhân không nể tình còn chưa nói, nếu một thứ nữ cũng mời không đến, vậy truyền ra sẽ không tốt lắm.
"Ta muốn gọi người đi may cho các cháu một bộ đồ mới, sang thu rồi, thời tiết chuyển lạnh, y phục nên làm thêm mấy bộ mới." Lão thái thái bắt đầu nói tốt: "Đặc biệt là A Hành, mới trở về không lâu, trong viện nếu thiếu cái gì, cháu nhất định phải nhớ nói rõ với tổ mẫu đó! Trước mặt ác phụ Thẩm thị kia không ở trong nhà, cháu thiếu cái gì thì lấy từ chỗ tổ mẫu, trăm ngàn lần đừng khách khí với tổ mẫu."
Phượng Vũ Hành gật đầu, "Tổ mẫu thương cháu gái lẽ đương nhiên, A Hành sao lại khách khí với tổ mẫu chứ." Nàng vừa nói vừa liếc mắt nhìn Tưởng Dung, "Tam muội muội, muội mói gì đi chứ?"
Tưởng Dung nửa ngày không nghe nói chuyện, bỗng thấy Phượng Vũ Hành gọi nàng, còn hoảng sợ, cũng không hiểu Phượng Vũ Hành đang nói cái gì, dù sao nhị tỷ tỷ nàng hỏi, nàng của chỉ gật đầu theo, đúng vậy đấy.
Lão thái thái hiểu ý của Phượng Vũ Hành, lập tức cũng tỏ thái độ: "Tưởng Dung cũng giống vậy, thiếu cái gì thì nói với tổ mẫu, tổ mẫu đều thương."
Tưởng Dung nhanh chóng đứng lên hành lễ, "Đa tạ tổ mẫu."
Phượng Vũ Hành cũng đứng lên hành lễ, nói: "A Hành đa tạ tổ mẫu đã quan tâm."
Lão thái thái cười rồi để các nàng ngồi: "Các cháu đều là những đứa trẻ làm người ta bớt lo lắng, không giống con của Hàn thị sinh."
Vì Phượng Phấn Đại bị chỉnh trước mặt cửu hoàng tử, lão thái thái bắt đầu phiền chán nàng. Vốn là thứ nữ không được sủng ái, còn không biết quy củ của mình, các tỷ tỷ đều thành thật, nàng xông lên thì có bản lĩnh gì? Bị người bẻ gãy cánh tay à? Xứng đáng.
"Đại tiểu thư không đi sao?" Kim Trân vẫn không lên tiếng, lúc này lại thêm một câu, "Lão thái thái sao không cho đại tiểu thư đi cùng."
Lão thái thái vốn cảm thấy thủ pháp bóp chân của Kim Trân khá được, cho nàng vài phần hòa nhã, lúc này nghe thấy Kim Trân nói để Trầm Ngư đi theo, không khỏi giận tái mặt: "Phượng gia một lần phái ra hai vị tiểu thư còn chưa đủ? Còn phải phái Trầm Ngư đi nữa? Định An vương phủ kia rốt cuộc có bao nhiêu mặt mũi?"
Kim Trân nhanh chóng giải thích: "Lão thái thái hiểu lầm ý của thiếp thân rồi, ý thiếp thân là, lần trước đại phủ nhân đắc tội với Vân Phi nương nương, trong cung lại hạ ý chỉ Phượng ấn, lệnh cưỡng chế năm năm đại tiểu thư không thể vào cung!"
"A!" Theo bản năng, lão thái thái "a" lên một tiếng, Kim Trân vừa nói như vậy, nàng cũng chưa nghĩ đến chuyện đó. Nếu năm năm Trầm Ngư nhất định không thể vào cung, vậy yến hội ngoài cung cũng không có bao nhiêu, Định An vương phủ nếu không có ích, vậy cũng là vương phủ, so với các phủ môn khác thì tốt hơn. Có lần cân nhắc này, lão thái thái lập tức sửa lại chủ ý, "Triệu ma ma, nhanh, phân phí nha đầu đi nhanh, gọi Trầm Ngư đến cho ta."
Triệu ma ma nhanh chóng đi xuống phân phó hạ nhân, chưa đầy giây lát, Phượng Trầm Ngư đi vào dẫn theo một nha đầu lanhlowij.
Còn chưa chờ nàng hành lễ, lão thái thái vội vã nói: "Trầm Ngư à, chuẩn bị tốt một chút, ba ngày sau Định An vương phi chúc thọ, cháu với nhị muội muội và tam muội muội cháu đi qua một chuyến!" Nói xong còn dặn Triệu ma ma: "Nói với xưởng may bên kia, cũng làm cho đại tiểu thư bộ đồ mới."
"Từ từ đã." Phượng Trầm Ngư nhanh chóng gọi Triệu ma ma lại, sau đó khó hiểu hỏi lão thái thái: "Tổ mẫu, chúc thọ của Định An vương phi, hàng năm đều không cần Trầm Ngư đi mà?"
Lão thái thái hít vào một tiếng, "Năm nay không giống. Cháu đi cùng hai vị muội muội một chuyến, coi như ra ngoài giải sầu."
Trầm Ngư có chút không vui, "Vì sao phải giải sầu? Tâm tình của cháu gái rất tốt, không có gì là không thoải mái cả."
Kim Trân bên cạnh thêm một câu: "Thiếp thân bái kiến đại tiểu thư. Đại tiểu thư, ý của lão thái thái là nói, để đại tiểu thư đến vương phủ mở mang một chút."
Lời nàng Phượng Trầm Ngư càng không thích nghe, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, ánh mắt nhìn Kim Trân đều mang theo sự ghét bỏ, "Kim Trân, ta là chính nữ Phượng gia, Phượng phủ chúng ta cũng là phủ môn có uy tín danh dự, sao còn muốn đến một vương phủ khác họ để mở mang?"
Kim Trân cũng không so đo ánh mắt bất thiện kia, lại càng không tính toán nàng gọi trực tiếp đại danh của mình, vẫn mỉm cười nói: "Cửa phủ của Phượng gia dĩ nhiên là cao, nhưng lão gia của chúng ta không thích náo nhiệt, cho nên trong nhà chưa từng làm yến hội gì, đại tiểu thư muốn nhìn thấy các phu nhân, tiểu thư của quý phủ khác cũng không dễ dàng."
"Đúng." Lão thái thái nói theo: "Trầm Ngư à! Tổ mẫu biết cháu ủy khuất, nhưng cháu không thể vào cung năm năm à! Nếu thọ yến của Định An vương phi không đi, ngoài cung lại không có yến hội gì tốt. Về phần Văn Tuyên vương phủ..." Nàng nói xong nhìn Phượng Vũ Hành một cái, bất đắc dĩ nói: "Mẫu thân cháu đều đã đắc tội vương phi và quận chúa người ta như vậy, nghĩ đến cháu đi cũng không có sắc mặt hòa nhã lắm."
Sắc mặt của Phượng Trầm Ngư đã kém tới cực điểm, hung hăng trừng mắt nhìn Phượng Vũ Hành, nàng cảm thấy mình lưu lạc đến tình cảnh này, tất cả đều do Phượng Vũ Hành làm hại.
Vốn còn muốn nói không đi, lại thấy Kim Trân nhắc tới câu nữa: "Vừa rồi lúc đưa thiệp mời người ta nói, thọ yến ngày hôm đó, thất hoàng tử cũng sẽ đến."
Chớp mắt, ánh mắt Phượng Trầm Ngư sáng ngời!